HẠ TÂN LANG - Trang 141

Sau này xuất sĩ làm quan, có một chỗ dựa vững chắc, thăng tiến là

chuyện đương nhiên, còn có thể ở Từ gia mà hãnh diện. Đối với Từ Khách
Thu mà nói, thật là tốt không chỗ nào chê.

Ánh sáng trước mặt bị một bóng người ngăn trở, trên mặt một trận ấm

áp, là lòng bàn tay Từ Khách Thu đang áp vào mặt mình. Ninh Hoài Cảnh
chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt đen láy của Từ Khách Thu, trong đó
như có ánh sáng lập lòe, sáng đến hai mắt cay cay.

“Ngày mai ta phải đến phủ nhà họ bái phỏng, ngươi nói, ta có muốn đi

không?” Từ Khách Thu hỏi.

Ninh Hoài Cảnh cảm thấy lòng bị đè nén, ép tới ngực một trận đau

đớn, tưởng chừng không thở nổi. Tựa như ngày nào đó hắn đột nhiên nổi
hứng chạy đến tìm cha mình, hùng dũng nói.

“Cha, con muốn rời kinh.”

Lão Hầu gia một tay ôm bụng cười, một tay đập bàn, đập đến cái bàn

sắp nứt ra.

“Tiểu súc sinh, trừ bỏ ba chữ Ninh Hoài Cảnh ra, ngươi có được gì?

Đến ăn mày so với ngươi còn mạnh hơn.”

Ninh Hoài Cảnh biết, đây là lời nói thật. Trừ bỏ ba chữ Ninh Hoài

Cảnh, hắn cái gì cũng không có. Nói thẳng ra, trên dưới trái phải hắn chỉ có
được họ “Ninh” là đáng giá. Nếu không có cái họ này, hắn chẳng còn gì cả,
không có tiền đồ vô lượng, không có tương lai an nhàn, thậm chí cả một
gian nhà cỏ che mưa chắn gió cũng không.

Trong phòng yên tĩnh giằng co thật lâu, Từ Khách Thu buông lỏng tay,

trước nay không muốn khóc trước mặt người khác, nhưng lúc này khóe mắt
vẫn là lấp lánh thủy quang. Y dùng mu bàn tay hung hăng lau một hồi, mở
miệng cười một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.