HẠ TÂN LANG - Trang 144

nhếch cao, bắt lấy tay Ninh Hoài Cảnh bảo hắn ngốc, không tiền đồ, giống
hệt một đứa nhỏ.

Ninh Hoài Cảnh ngây ngốc cười với y. Kỳ thực trong lòng cả hai đều

biết rõ, sau này có gặp cũng được gì đâu?

Trước khi đi, Từ Khách Thu nói, “Ta không tiễn.”

Ninh Hoài Cảnh gật gật đầu, phóng lên ngựa. Từ Khách Thu vẫn tựa

vào cửa, hai tay chắp sau lưng, lộ ra hàm răng trắng bóng, vui vẻ cười với
hắn. Ninh Hoài Cảnh đi rất xa rồi, nhìn lại vẫn thấy cửa Trung Liệt Bá phủ
còn mở, cạnh cánh cửa sơn son vẫn còn một bóng hồng y.

Ninh Hoài Cảnh biết mình không thể nhìn lại, nhưng tầm mắt cứ thế

giao nhau, không dứt bỏ được. Đưa tay lau mặt, trên tay một mảnh ẩm ướt.

Hôm Từ Khách Thu thành thân, Ninh Hoài Cảnh không có đến dự.

Lúc trước trong căn phòng nhỏ ở Xuân Phong Đắc Ý lâu, hai người đã

từng ước định, bất luận là ai thành thân trước, người còn lại cũng phải đi
uống rượu mừng, phải cười, phải dẫn đầu mọi người nháo tân phòng, nháo
đến hừng đông. Khi đó một bên ước định, một bên cười hi ha, ai cũng cho
là mình có thể làm được. Vậy mà sáng nay tỉnh dậy, Ninh Hoài Cảnh thử
nâng khóe môi mới phát hiện, thì ra cười một cái lại gian nan đến vậy.

Hôm đó, Ninh Hoài Cảnh ngồi suốt trong phòng mình, nhớ lại lần đầu

gặp Từ Khách Thu mặt dính đầy nước mắt nước mũi, nhớ đến sau này gặp
lại y ở học đường, cô độc đứng dưới mái cong, lại nhớ đến khi y kỵ mã toát
ra một phong thái khiến người xem không thể dời mắt… Rồi lại nhớ đến rất
nhiều chuyện, nhiều đến nổi khiến Ninh Hoài Cảnh phải giật mình kinh
ngạc. Hắn kết giao nhiều người như thế, vậy mà trong đầu chỉ tâm tâm
niệm niệm duy nhất có một người, vì người đó mà khóc, vì người đó mà
cười, vì người đó mà nổi giận, cũng chỉ có thể vì người đó mà không còn là
chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.