HẠ TÂN LANG - Trang 173

Nàng đưa tay chỉnh lại áo khoác lông chồn trên người, ngữ điệu không

còn run rẩy, mà khoan thai tựa như đang đàm luận cảnh tuyết rơi trong sân.
Ninh Hoài Cảnh nhất thời cứng họng, nàng cúi đầu cười, xoay người, nhìn
tuyết rơi ngoài hành lang, tay phải trước sau giữ chặt chuỗi phật châu, lần
từng hạt từng hạt.

“Hắn không thương ta, nhưng hắn kính trọng ta, yêu là ngang hàng,

nhưng kính trọng thì không, ở trước mặt ta, hắn vĩnh viễn phải cúi đầu, ta
muốn gì, hắn cũng sẽ tận lực tìm mang đến. Cha mẹ chồng thương ta, khen
ta, quý ta, mọi việc lớn nhỏ trong phủ, ta nói một, ai dám nói hai? Ta muốn
làm gì, ai dám cản? Mệnh là từ rất lâu đã được định, ai cũng không đổi
được, nếu đã không đổi được, liền cứ hảo hảo mà sống, khóc cũng qua
ngày mà cười cũng qua ngày, không bằng tận lực làm mình khoái hoạt, có
thể thư thái bao nhiêu thì cứ thư thái bấy nhiêu, vượt qua được trở ngại từ
chính bản thân, thì còn sợ trở ngại nào không qua được nữa chứ?”

Nàng cuối cùng cũng quay sang để Ninh Hoài Cảnh thấy được mặt

mình, trang dung nghiêm chỉnh, không chút sơ hở. Ninh Hoài Cảnh kinh
ngạc nhìn khóe mắt nàng ửng đỏ, trong lòng một trận chua xót bi ai, hòa
quyện cùng nhau, cũng không rõ là tư vị gì.

“Tẩu thật sự nghĩ vậy?”

Nàng gật đầu, khóe môi hơi cong lên, nhìn hắn.

Ninh Hoài Cảnh nói.

“Ta lại không nghĩ vậy. Tẩu và nhị tỷ không khác gì nhau cả, chỉ là nhị

tỷ đã chết, tẩu còn sống thôi.”

Cùng là xuất giá theo ý gia đình, hai người cá tính hoàn toàn bất đồng,

tự chọn hai con đường hoàn toàn bất đồng, dẫn đến hai kết cục hoàn toàn
bất đồng, nhưng kỳ thực trăm sông đổ về một biển, hai người đều là giống
nhau yêu không được, cũng giống nhau không được yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.