HẠ TÂN LANG - Trang 171

cao, thiếp nên nạp cũng đã nạp, chỉ là thiếu một người dâng trà thôi. Mọi
người nói tiểu thiếp so với nàng nhu mì hơn, hiền lương hơn, hiếu thuận
hơn… Đúng là đậu khấu niên hoa (tuổi trẻ), thanh xuân tịnh lệ, dung nhan
so với nàng cũng tiên diễm hơn mấy phần. Hai năm nhân duyên, tựa như
thuyền trôi trên nước, trôi qua rồi không để lại một chút dấu vết, có gắng
hết sức nhớ lại cũng không tìm ra nửa điểm ngọt ngào. Vẫn cảm thấy
không cam lòng, nàng đường đường là quận chúa Hầu phủ, xuất giá về nhà
chồng lại là kết cục ảm đạm như vậy, nói là vợ chồng thì không có được
nửa phần tình ý, nói là cừu gia thì cũng không biết phải oán hận thế nào,
kết quả nhìn lại, cũng không rõ năm đó mình là làm sao vậy.

Ninh Hoài Cảnh thấy ánh mắt nàng mơ hồ, sợ chạm đến nỗi đau của

nàng, muốn đỡ nàng về phòng, lại bị nàng xua tay đẩy ra.

“Ta muốn trở về hai ngày xem sao.”

Đêm đó Ninh Tranh trở về tướng quân phủ. Nửa tháng sau, gia đinh

của tướng quân phủ đến báo tang, quận chúa ở trong phòng mình tự vẫn.
Cá tính nàng rất cương liệt, vẫn là không cam lòng, kết quả thua bởi chính
cá tính của mình.

Tẩu thuốc trong tay lão Hầu gia “cạch” một tiếng rơi xuống đất, rồi cứ

thế lăn dài, lăn dài. Các nữ nhân khóc than không thôi, Sở Tĩnh Dung ngồi
ngay ngắn trên ghế, tay chống vào cạnh bàn bên cạnh, ngưng nhiên bất
động, đến lúc đứng dậy không nén nổi một tiếng thở dài.

Cước bộ nàng vội vã, váy dài phiêu phiêu trong gió, tựa như tầng tầng

lớp lớp hoa sen dập dền dưới hồ, đi đến trước phòng mới dừng lại, hai vai
rung rung, không chịu quay đầu lại.

“Yên tâm đi, ta sẽ không đi theo muội ấy.”

Ninh Hoài Cảnh cũng không rõ vì sao mình lại chạy theo nàng, chính

là khi thấy nàng vội vã bước ra khỏi cửa lại không tự chủ được mà đuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.