HẠ TÂN LANG - Trang 170

thừa hương khói, trong phủ náo nhiệt như ăn tết. Hôm đầy tháng, lão Hầu
gia ra tay hào phóng, thỉnh hết bằng hữu tri giao, họ hàng gần xa đến chung
vui, mười người một bàn, cơ hồ bàn kê chật kín hơn một nửa Nam thành,
phô trương thanh thế hơn hẳn năm đó Hoài Tuyên lấy vợ, Ninh Tranh lấy
chồng. Cho đến tận mùa xuân, mọi người trong thành vẫn còn bàn tán say
sưa về chiến tích xa hoa của Hầu phủ. Hôm yến hội, lão Hầu gia một tay
ôm cháu trai một tay khoác vai ái thê, Hoài Tuyên đứng phía sau, một trái
một phải hai vị phu nhân như hoa như ngọc, trên đời cái gọi là hạnh phúc
vẹn toàn chắc cũng chỉ đến thế là cùng. Ninh Hoài Cảnh đứng bên cạnh âm
thầm phỏng đoán, nụ cười trên mặt Hoài Tuyên rốt cuộc có mấy phần thật,
mấy phần diễn?

Sở Tĩnh Dung nhận lấy đứa nhỏ trong tay lão Hầu gia, ôn nhu dỗ

dành, quay đầu lại thấy Ninh Hoài Cảnh nhìn mình, thản nhiên nở nụ cười.
Ngọn đèn dầu mông lung, ánh sáng lập lòe thay đổi, mắt nàng tựa như lấp
lánh những điểm son hồng đỏ mộng, phong tình vạn chủng không nói nên
lời, khuynh quốc chi tư, không hề thua kém mẹ ruột của đứa nhỏ đeo đầy
trang sức đang đứng bên cạnh.

Ninh Hoài Cảnh thoáng giật mình, tưởng mình đang chìm trong giấc

mộng, muốn nhìn kỹ lại, đại thiếu phu nhân đã cúi đầu, ôn nhu nhìn đứa
nhỏ, vẻ mặt tựa nước hồ thu không nửa điểm gợn sóng.

Ninh Tranh đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Làm nữ tử như nàng, ta thật không làm được.”

Ninh Hoài Cảnh không có nghe nhầm, nàng cũng không biện giải, ánh

mắt lấp lánh ánh đèn lưu ly, tựa như đang nhìn về một nơi xa rất xa. Mấy
hôm nay, phủ tướng quân cũng không phái người đến thúc giục nàng về
nữa, vị thiếu tướng quân năm đó luôn mồm đồng ý với lão Hầu gia sẽ đối
tốt với nàng cả đời, giờ đây hẳn đang tình chàng ý thiếp cùng vị tiểu thiếp
mới thú về nhà. Chính thất không có thì cũng có sao? Cha mẹ ngồi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.