HẠ TÂN LANG - Trang 176

tim đập loạn nhịp, chăm chú nhìn bàn tay thật lâu, chỉ tay đan xen, nhưng
cái gì cũng không có. Nhớ năm đó đang đi trên đường có một người mù
kéo hắn lại, sống chết đòi xem chỉ tay, xem xong nói hắn phúc lớn mạng
lớn, có thể sống đến trăm tuổi, chính là đường tình đa truân, sẽ gặp kiếp
nạn lớn, qua được sẽ hạnh phúc mỹ mãn, không qua được sẽ cô đơn cả đời.
Từ Khách Thu đứng bên cạnh, nhếch môi vui sướng cười người gặp họa,
lại chết sống cũng không chịu cho người mù đó xem chỉ tay mình.

Tiếp tục đi lên phía trước, hai bên nhã gian ca hát ồn ào, chính giữa là

một đường nhỏ, uốn lượn quanh co, đến phòng thiên tự nhị hào, đi thẳng về
bên trái, gian thứ ba, kề sát hành lang, nửa cánh cửa vẫn là yên tĩnh nằm
nơi đó, ánh đèn đỏ ửng hắt vào cửa sổ, hơi hơi lộ ra chút ánh sáng.

Đầu ngón tay đặt trên chốt cửa, chần chờ một lúc rồi mới đem nó nhẹ

nhàng đẩy ra, ánh trăng rơi đầy trên đất, hòa cùng thứ ánh sáng ấm áp từ
trong phòng đổ ra. Đã có người đến trước, thấp nến giữa bàn. Ninh Hoài
Cảnh cơ hồ quên thu hồi tay, ngơ ngẩn nhìn bóng mình in dài trên đất, phía
trước cũng có một bóng dáng in dài.

Ninh Hoài Cảnh cho dù nhắm mắt cũng có thể miêu tả từng đường

từng nét thân ảnh đằng kia, này tư thế ngồi ngay ngắn trên giường, này đầu
hơi cúi xuống, này đôi mắt đen màu mực, không ai khác, chính là Từ
Khách Thu.

“Chuyện quận chúa ta có nghe nói. Đến Hầu phủ tìm ngươi thì sợ

không tiện, ta nghĩ có thể ngươi sẽ đến đây.” Y ngẩng đầu, trong mắt tràn
đầy lo lắng, nhưng cũng như vừa trút được gánh nặng.

Cổ họng hít phải nhiều gió lạnh, vừa khô vừa nóng, Ninh Hoài Cảnh

không nói nên lời, bước nhanh đến bên giường. Này mấy bước lại như đã
bước qua hai mươi mấy năm trời. Vội đưa tay ôm lấy Từ Khách Thu, ôm
thật chặt, cứ sợ như lúc nãy, nhìn lại sẽ chỉ còn là một khoảng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.