HẠ TÂN LANG - Trang 201

Nhớ tới trong thư nữ tử có nhắc tới, hoa đào trong kinh đã nở rồi, một

rừng mây đỏ trải dài đến vô tận, không biết cảnh xuân ở Tây Cương sẽ thế
nào?

Trong hỗn loạn, Từ Khách Thu nhớ tới một rừng hoa dại trên đỉnh núi,

lại nhìn tới nam nhân mồ hôi đầm đìa trước mặt, trong lòng thầm nghĩ,
cảnh xuân ở Tây Cương…

Xuân sắc vô biên.

~Tinh tú mùa hạ~

Hạ đến ánh nắng chói chang, nhớ lại ngày đó ở kinh thành cũng đã

từng chán ghét cái nắng gay gắt của ngày hè, ai ngờ tới Tây Cương rồi,
nắng nóng càng khiếp đảm hơn. Ban ngày nhìn ra khắp nơi đều là cát vàng
nóng rực, mồ hôi ướt đẫm, đến tối nằm trên giường, lăn qua lộn lại cỡ nào
cũng không ngủ được, quần áo liền ướt đẫm mồ hôi.

Nghĩ tới ngày mai còn phải băng qua cái nắng như thiêu đốt mà đến

ngoại ô giảng bài, Từ Khách Thu càng thêm chán nản khó ngủ, nghiêng
người mở to hai mắt, ngắm nghía gương mặt ngủ say không chút đề phòng
của ái nhân.

Đen, gầy. Tiểu Hầu gia ngang ngược ở kinh thành ngày nào giờ tưởng

chừng như đã là chuyện của kiếp trước rồi. Gần hai năm nay, tiểu Hầu gia
mười ngón tay không dính dương xuân thủy đã học được cách vo gạo, nấu
cơm, chẻ củi, ra đường mua hàng trả giá với người ta. Có lần Từ Khách
Thu lén chạy tới khu quân khí xem, thấy người kia đứng trước lò lửa cẩn
thận so từng mũi kiếm, gương mặt góc cạnh rõ ràng bị lửa hắt đỏ bừng,
thân ảnh kéo dài trên mặt đất, hiện ra mấy phần thành thục, tựa như một
nam nhân chân chính, đã có thể đảm đương trách nhiệm. Chỉ là lúc ngủ,
cho dù trời nóng bức cỡ nào cũng phải gắt gao ôm chặt Từ Khách Thu, thể
hiện bản thân hắn vẫn còn một chút tính khí trẻ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.