HẠ TÂN LANG - Trang 26

hạ đệ nhất mỹ nhân của Xuân Phong Đắc Ý Lâu —- Ngọc Phiêu Phiêu.

Cũng không biết vị Xuân Phong ma ma ăn mặc trang điểm như chim

trĩ nhiều màu phiên bang tiến cống kia từ đâu tìm về một của bảo, Ngọc
Phiêu Phiêu vừa ra mắt, mỹ nhân giai viện lớn nhỏ trong kinh nhất thời lu
mờ. Cái gọi là chim sa cá lặng, cái gọi là bế nguyệt tu hoa, sợ rằng ngay cả
nụ cười thản nhiên của Bao Tự trên Phong Hỏa đài năm đó cũng không hơn
thế này. Đã thế, lại còn thêm một giọng hát tuyệt hảo trời sinh, cầm nghệ tỳ
bà mười năm khổ luyện, nàng nếu không gọi là khuynh quốc, còn ai dám tự
xưng tuyệt sắc?

Ôm một gốc cây hái ra tiền như thế, chả trách Xuân Phong ma ma

dám hàng đêm cầm bàn tính bằng vàng khảy kêu “ba ba”, mồm to không ai
bằng, son phấn trên mặt rơi xuống bàn như tuyết mùa đông, “Tới tìm Phiêu
Phiêu nhà chúng ta? Đem túi vàng đến đây ta xem… A, chỉ có nhiêu đây
thôi? Gạt phu nhân nhà ngươi mười năm mới có được chừng này? Đi, qua
bên kia ngồi chờ đi, ba năm sau sẽ đến phiên ngươi.”

Ngọc Phiêu Phiêu dung nhan khó mà thấy được, hàng đêm ngồi trên

đài cao, cách một lớp sa liêm mà đàn hát một bài. Chỉ có những ai được
giai nhân khâm điểm mới có vinh hạnh tiến vào khuê phòng dạo chơi một
phen.

Ninh tiểu Hầu gia trước nay thuận buồm xuôi gió, khéo sao lại là

người đầu tiên vấp ngã ngay dưới váy mỹ nhân. Thành ra cho dù hàng đêm
có lôi kéo đám bạn đúng giờ tới ủng hộ, vung tiền như rác cũng chưa từng
giành được một cái ngoảnh đầu của Ngọc Phiêu Phiêu.

Mỗi khi nhớ tới, Ninh Hoài Cảnh vẫn còn cảm thấy có chút mất mặt,

Từ Khách Thu bưng chung rượu cố tình chọt vào chỗ đau của người ta.
“Mỹ nhân của ngươi sắp đi kìa, muốn lưu nàng lại thì mau đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.