HẠ TÂN LANG - Trang 5

những chiếc lá trên mấy cành cây cứng ngắc. Trong tiếng xạc xào của lá
cây, nghe ra còn có một âm thanh khác.

Là tiếng khóc! Khi ngừng khi tiếp tục, giống như là liều mạng nhẫn

nhịn, nhưng một lát sau nhịn không được, đành mặc cho tiếng khóc thoát
ra.

Ninh Hoài Cảnh tò mò, theo tiếng vang tìm qua mấy gốc cây, cái đầu

nhỏ nhắn nhìn trái nhìn phải một hồi, liền phát hiện trong bụi cỏ sát vách
tường hoa viên có một người.

Đó là một tiểu hài tử, xem thân hình tựa hồ còn nhỏ hơn mình, ngồi

chồm hổm trong góc, vùi đầu vào gối nên không thấy rõ mặt, chỉ có tiếng
nức nở rất nhỏ truyền ra.

Ninh Hoài Cảnh nháy mắt mấy cái, vươn ngón tay chọt chọt y.

“Nè, sao ngươi khóc vậy?”

Y không nói lời nào, nghẹn ngào vài tiếng, chậm rãi nâng đầu, nhưng

vẫn chưa đủ để Ninh Hoài Cảnh nhìn thấy mặt, rồi dùng ống tay áo hung
hăng chà chà mắt mình, như muốn lau đi nước mắt trên mặt.

Ninh Hoài Cảnh không nhìn ra được y đang bi thương, chỉ là hắn phát

hiện ra một thứ thú vị có thể giải buồn, hưng trí bừng bừng ngồi xuống
trước mặt y. “Ai khi dễ ngươi?”

Tuy nước mắt nước mũi đã lau xong, nhưng đôi con mắt hồng còn hơn

mắt thỏ kia cũng không cách nào che giấu được. Ninh Hoài Cảnh cao thấp
đánh giá y, đôi tròng mắt đen huyền lưu chuyển, nghe nói Trung Liệt Bá
mang theo mấy vị công tử nhà ông ta đến phủ làm khách, hình như có vài
người cùng tuổi với hắn. Phụ thân sợ hắn trước mặt người khác không biết
cấp bậc lễ nghĩa làm mất mặt Hầu phủ, tối qua còn gọi hắn đến đe dọa răn
dạy một trận dài dòng văn tự. Người trước mắt này chắc là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.