HẠ TÂN LANG - Trang 62

“Hắn cũng tới?” Từ Khách Thu vẫn còn ghi hận câu nói chưa hoàn

của Thôi Minh Húc trong ngày thọ yến.

Ninh Hoài Cảnh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, nếu như dưới tay

mình thực sự là một con mèo hoang, vậy giờ phút này hẳn là mèo ta đang
xù lông giương vuốt, vẻ mặt hung hãn không chịu đem con chuột nhường
cho kẻ khác.

Thở dài một hơi, lại tiếp tục vuốt tóc y, nhất nhất ôn nhu.

“Lần này là chuyện gì? Tiểu hỗn đản Hàn Thu kia học ngươi, hay là

Vấn Thu khi dễ ngươi?”

“Không có việc gì, ngươi đừng đoán bậy.” Từ Khách Thu mạnh miệng

nói. Ở trong mắt người đang đứng xem như Thôi Minh Húc, dáng vẻ tươi
cười của Ninh Hoài Cảnh thực khiến người nổi da gà, còncon mèo hoang
đang được hắn kiên nhẫn trấn an bất tri bất giác cơn tức đã tiêu tan, chỉ là
vẫn không cam lòng thu lại móng vuốt.

Trên phố nghe đồn Ninh tiểu hầu gia vô tâm vô phế, nguyên lai cũng

có lúc cưng chìu sủng nịnh một người đến vậy, mà Từ Khách Thu vốn
khoác vẻ ngoài nhu thuận lanh lợi, trước mặt Ninh Hoài Cảnh lại không
thèm cố kỵ bộc lộ bản thân, hai người này…

Thôi Minh Húc trong lòng âm thầm phỏng đoán, chợt thấy trước mắt

hàn quang lóe lên lên một cái rồi biến mất, định thần lại, đúng là Ninh Hoài
Cảnh đang nhìn mình, mâu quang âm trầm, nghiễm nhiên là mang ý cảnh
cáo. Thôi Minh Húc cả kinh, lại ngẩng đầu, đối phương cũng đã trở lại bộ
dáng đùa cợt, chính là nụ cười lại bao hàm thâm ý.

Chuyện của Từ Khách Thu, Ninh Hoài Cảnh cũng không hỏi nhiều,

chỉ đại khái mấy câu như vì sao bỏ nhà đi? Cùng ai náo loạn? Bị ai khi dễ?
Từ Khách Thu không đáp, Ninh Hoài Cảnh sờ sờ cái mũi, cũng không truy
vấn. Dần dà, hai người tự như có một ước hẹn ngầm, chỉ cần Từ Khách Thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.