HẠ TÂN LANG - Trang 70

Ca phổ đó là do mẫu thân Hiểu Cơ của hắn mang theo từ Giang Nam,

cất giữ cẩn thận trong thùng gỗ. Nữ tử lưu lạc phong trần, đem nửa đời
thanh xuân cùng tâm huyết đều lưu lại trên ca phổ, từng âm điệu đều ghi
dấu những tháng năm ủy khuất cùng chua xót, còn có năm đó danh chấn
Giang Nam, vinh quang cùng đắc ý.

Nửa đời cố gắng, đến lúc chạm được cái gọi là phú quý vinh hoa thì

lại mất đi tình yêu cùng hạnh phúc. Phó thác cả đời cho một nam nhân, gã
cơ hồ chẳng mấy khi lộ diện, đứa con dùng để tranh đoạt danh phận lại
không được yêu thương, chánh thê nhìn nàng không vừa mắt, ngay đến bọn
hạ nhân cũng không nể nang gì mà tỏ ý khinh thường. Tình cảnh này bảo
sao một nữ nhân tâm cao khí ngạo có thể chịu được? Năm xưa một lòng
trèo cao dẫu có sai, thì nay hối hận cũng ít gì? Phóng lao thì phải theo lao.
Trong biệt viện không người thăm hỏi, liền chỉ có thể lấy việc viết ca phổ
tiếp thêm dũng khí, kiên trì tranh đoạt. Nếu cứ nhận thua như vậy, chẳng
phải đã uổng công mình năm đó phó thác tâm tình? Chuyện này truyền lại
Giang Nam chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ?

Ca phổ mất đi, nữ nhân nhiều năm thất sủng, tràn ngập phẫn uất dĩ

nhiên sẽ tìm chỗ phát tác trên đứa con vốn từ nhỏ đã chẳng thân cận mấy
với mình.

Nếu không phải vô tình nghe được trong tửu lâu, hẳn sẽ còn lâu lắm

Ninh Hoài Cảnh mới biết mấy chuyện này.

“Hừ, dã chủng kia trốn nhanh thật, cũng không biết giờ đã chết ở nơi

nào?”

Trong tửu lâu vốn có một nhã gian được ngăn cách bởi mấy bức bình

phong, âm điệu quen thuộc bên kia bình phong liền cứ như vậy truyền đến
bên tai Ninh Hoài Cảnh, một chữ cũng không nghe sót. Người nói chuyện
là Từ gia đại công tử Từ Hàn Thu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.