HẠ TUYỀN SỐNG LẠI - Trang 141

Sờ đủ xong, phát hiện chủ nhân bàn tay đã hoàn hồn, Hạ Tuyền buông

móng vuốt, không nhìn cái người cả mặt đỏ bừng kia, lại quên mất việc bản
thân là chủ người ta là khách, mở miệng nói: “Tôi đói.”

Người nào đó rất tự giác đi thẳng hướng nhà bếp, trên đường không

cẩn thận bị cái gối ôm rơi dưới đất khiến suýt vấp ngã, hoặc là bị cái ghế
đặt ở giữa đường làm cho sứt mẻ…

Con đường năm mét ngắn ngủi, cuối cùng gian nan đi hết ba phút mới

tới được đích, Hạ Tuyền cứ thế thảnh thơi chống mặt, nhìn anh một đường
hữu kinh vô hiểm* đến nhà bếp, cuối cùng mới nhắc nhở, “Anh còn hai
mươi phút.”

(*: bị làm kinh sợ nhưng thực tế không có gì nguy hiểm.)

Cả người La Thụ Hâm run lên, khí thế quanh thân thoắt cái thay đổi,

động tác thẳng thắn dứt khoát, hoàn toàn không thua gì bếp trưởng của nhà
hàng cao cấp.

Nhìn người kia rốt cuộc khôi phục về bình thường, Hạ Tuyền tìm quần

áo thay, ung dung tiến vào nhà tắm.

Một tiếng sau.

Hạ Tuyền đã ăn uống no đủ lười nhác nửa nằm trên ghế sô pha, mà La

Thụ Hâm còn đang rửa chén trong bếp lại cảm giác mình giống như đang
mơ…

A Tuyền hôn anh… hôn anh… hôn… anh…

Từ giây phút đó đến tận lúc này, trong óc La Thụ Hâm vẫn tua đi tua

lại câu nói này, anh xoay xoay khăn rửa bát, chuyện này… là A Tuyền tiếp
nhận sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.