HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 100

“Đương nhiên rửa tai lắng nghe” Đoạn Vân Tụ liền ngồi xuống giường

trúc.

Diệp Tú Thường cánh tay ngọc giương nhẹ, ngón trỏ tay phải ở dây đàn

thoáng hiện lên một nét, một tiếng đàn lã lướt nhẹ nhàng đãng ra, tiếp theo
liền chọn lưỡng huyền*, chỉ nghe tiếng đàn như sơn giản thanh tuyền** từ
trên dây đàn thảng xuất, quanh quẩn ở trong phòng trúc. Sau đó nàng mười
ngón nhẹ nhàng như ở trên dây khiêu vũ, hoặc mạt mạn thiêu*(chậm), hoặc
bát hoặc câu*(gẩy hoặc móc), tiếng đàn du dương dễ chịu, nghe như từ
chốn xa xăm vọng lại. Thời gian dần qua, này tiếng đàn nhiễm lên triền
triền miên miên***, giống như một tràng bách chuyển thiên hồi nhu
nhuyễn, mềm nhẹ tinh tế làm cho lòng người tan chảy.

*(đàn lên hai sợi dây), **(nước chảy trong khe núi trong vắt), ***(kéo

dài không dứt)

Đoạn Vân Tụ vừa tự nhiên lắng nghe tiếng đàn, vừa nhìn chăm chú Diệp

Tú Thường ở phía xa một trượng, dần dần thân mình nghiêng qua, khuỷu
tay tựa vào trên gối trúc. Ánh mắt nàng ngắm nhìn Diệp Tú Thường càng
ngày càng chuyên chú, càng ngày càng ôn nhu. Diệp Tú Thường nàng mặc
một kiện y phục màu vàng nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bị nữa thân
người của nàng che khuất, ánh sáng cùng bóng dáng nàng giao nhau, làm
cho nàng trở nên xinh đẹp dị thường, mái tóc nàng đen nhánh tán ở sau
người, tùy cho gió nhẹ nhàng thổi bay bay, khuôn mặt tú nhã như ngọc
sáng bóng, phía dưới bờ mi cong là đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, lộ
ra thâm trầm mà lại ôn nhu.

Đoạn Vân Tụ bỗng nhiên cảm thấy mình không thể thở được, đôi mắt

cũng không thấy được bất kỳ cái gì khác, ngoại trừ Diệp Tú Thường ngồi ở
nơi đó. Nàng cảm giác tâm mình như ở dưới dây đàn, bị mười ngón tay linh
hoạt kia bát động khơi vào, lập tức như một mặt hồ yên tĩnh trong suốt bị
lay động gợn sóng lăn tăn, thật lâu không thể hồi phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.