HẠC MINH GIANG HỒ
Diệp Mạch
Chương 12: Không Đánh Mà Lui
Hai người lưu lại hơn nửa ngày mới xuống núi. Vừa vào Hoa Minh, một
gia đinh liền nghênh đón đưa cho Đoạn Vân Tụ một phong thơ. Đoạn Vân
Tụ rất ngạc nhiên, tiếp nhận vừa mở thư ra xem, niềm vui lúc nãy lập tức
tan biến.
Nàng quay sang nói với gia đinh đang chờ: “Ngươi chuyển cáo Ngụy
công tử, nói tại hạ đã biết” lại xoay người đối Diệp Tú Thường nói: “Diệp
cô nương, tại hạ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước...”
Diệp Tú Thường nghe thấy lời này, vui sướng trong lòng cũng đã biến
mất ---- vừa rồi nàng nhìn thấy trên phong thư biên ba chữ “Đoạn Vân
khải*” nhìn bút tích liền có thể khẳng định là thư khiêu chiến của Ngụy
Thiếu Khiêm, lúc này nàng thấy trên mặt Đoạn Vân Tụ không chút biểu
tình, có một loại dự cảm thật bất hảo, nhưng Đoạn Vân Tụ không muốn
nhiều lời, nàng cũng không thể vội vàng hỏi cái gì, chỉ có thể làm như cái
gì mình cũng không biết.
*'khải' giống như tựa đề vd 'thân mến' hay 'kính gửi' hay là 'gửi'
“Đoạn công tử cứ trở về phòng nghỉ ngơi, Tú Thường cũng đi trở về.”
Diệp Tú Thường nói xong liền rời đi Hoa Minh.
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy bóng lưng Diệp Tú Thường, lại nhìn chiến thư
trên tay, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng nghĩ đến Ngụy Thiếu Khiêm đối
Diệp Tú Thường để ý như thế, trong lòng liền có điểm khó chịu, nhưng sau
khi nhận ra cảm giác này lập tức thấy mình không nên như vậy.