HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 103

“Ngươi chính là đem Diệp cô nương làm bằng hữu mà thôi, Ngụy công

tử mới là người thích hợp với nàng...” Nàng thì thào tự nói, làm như cảnh
báo chính mình, nhưng lập tức nghĩ tới Diệp Tú Thường đối với mình
miệng cười như hoa cùng ánh mắt ôn nhu, liền nghĩ không phải là mình
làm cho nàng hiểu lầm cái gì đi.

“Chẳng lẽ nàng yêu thích ta? Nhưng ta rõ ràng đã nói với nàng, chỉ coi

nàng là bằng hữu a...” Nghĩ đến đây, trong lòng Đoạn Vân Tụ không khỏi
nảy lên vui sướng, rồi lập tức cảm thấy đây là chuyện hết sức hoang đường.
Nàng khi còn bé đọc thuộc lòng đạo Khổng Mạnh, mặc dù sau này cũng
chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Đạo gia, nhưng vẫn là khó có thể tưởng tượng
chuyện giữa hai nữ tử sẽ có tình yêu. Có lẽ người kia có cái gì hiểu lầm,
nhưng chính nàng rất rõ ràng, mình là một nữ tử, cũng chưa từng muốn trở
thành nam tử, nàng cũng không có khả năng càng không nên đối nữ tử kia
có ý nghĩ gì không an phận...

Nàng cười khổ một cái, “Hẳn là do xa sư tỷ các nàng quá lâu, một mình

quá cô đơn?” Lại lắc đầu, “Chuyện báo thù còn chưa có một chút manh
mối, sao còn hao tổn tinh thần cho những việc này?”

Nàng âm thầm tự trách không thôi ---- mình đã lưu lại Minh Viễn Sơn

Trang nửa tháng, cũng gặp qua không ít người trong chốn võ lâm, nhưng
không có nghe được tin tức gì hữu dụng, hiện tại, cũng là lúc nên rời đi
rồi...

Sáng sớm ngày thứ hai, Đoạn Vân Tụ đi vào rừng hoa lê, gặp Ngụy

Thiếu Khiêm đã chờ ở nơi đó.

“Ngụy công tử...”

“Ngươi đã đến rồi, tốt lắm! Ta còn sợ ngươi không dám tới!” Ngụy

Thiếu Khiêm ngữ mang châm chọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.