HẠC MINH GIANG HỒ
Diệp Mạch
Chương 2: Hoa Lê Làm Mối
Đoạn Vân Tụ cưỡi bạch mã lên đường, phi thẳng hướng Trường Giang,
mấy ngày sau đã đến ngoại thành Tùy Châu. Lúc này vừa đúng tháng ba,
cảnh sắc bên ngoài tiểu thành cũng rất tốt, những trảng cỏ dài cùng các loài
chim bay lượn, thật là cảnh xuân tươi đẹp.
Nàng thả chậm cước trình, cưỡi ngựa thông thả mà đi, chợt ngửi được
mùi hương nhàn nhạt, nàng vỗ nhẹ vào cổ ngựa hướng mùi hương kia đi
tới. Rất nhanh một người một ngựa xuyên qua rừng cây, thấy cách đó
không xa có một dòng suối, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy bên kia suối có
một cây đại thụ nở rộ đầy hoa lê, những bông hoa nhỏ óng ánh như tuyết,
hòa với màu xanh ngát của cành lá um tùm tạo nên quan cảnh rực rỡ tuyệt
đẹp.
Này dưới đại thụ có một nữ tử đang đứng, nàng bận bộ y sam vàng nhạt,
dung mạo thanh tú, duyên dáng trang nhã, lại trong sáng nhưng không thiếu
phần trầm tĩnh*, trong tay cầm thanh bảo kiếm, dường như đang đợi người
nào.
*câu này là (thanh hoa ám liễu) mình edit zạy không biết có được không
nữa ^.^!
Một cơn gió xuân thổi qua, mái tóc nàng nhẹ bay, ống tay áo khẽ động,
hoa lê cũng rơi theo gió, giữa không trung xoay tròn vũ động, hồi lâu
không chịu hạ xuống. Nàng đưa tay tiếp được một đóa hoa lê, nhìn nó mà
mỉm cười, quả nhiên là “Xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt”*
*(rực rỡ như hoa mùa xuân, sáng như trăng mùa thu)