“Đại ca, huynh tại sao lấy ta cùng hắn so với huynh cùng Hoán tỷ tỷ?
Huynh cùng Hoán tỷ tỷ là tình thâm ý trọng, nhưng huynh xem hắn, nào có
nửa điểm lưu luyến...” Diệp Tú Thường một bụng khí.
“Ta xem Đoạn công tử thật sự có chuyện quan trọng trong người, hơn
nữa, nếu ta đoán không sai, sự tình này còn thập phần nguy hiểm.” Diệp
Viễn Khâm nghiêm mặt nhìn muội muội, lại chuyển lời Đoạn Vân Tụ.
Diệp Tú Thường nhớ tới hôm qua Đoạn Vân Tụ cũng đối với mình nói
qua vì chuyện đó tánh mạng của nàng cũng có thể không cần, trong lòng rất
bất đắc dĩ.
“Muội nếu quả thật thích Đoạn công tử, nên giữ chặt hắn. Ta tin tưởng
muội muội của ta bất luận là tướng mạo hay là tài hoa, đều đủ để cho hắn
độnglòng!” Diệp Viễn Khâm ôn nhu nhìn muội muội của mình, trong mắt
tràn đầy cổ vũ. “Trên đời việc thống khổ nhất, chính là âm dương cách biệt,
không ngày gặp lại, thống khổ của đại ca, muội muội ngươi ngàn vạn lần
không cần nếm thử...” Diệp Viễn Khâm nói xong đứng dậy rời đi, để muội
muội yên lặng một chút.
Diệp Tú Thường nghe tiếng bước chân ca ca đi xa, trong lòng bách
chuyển thiên hồi, mình không phải là dạng người dễ dàng buông bỏ, nhưng
hiện tại loại tình huống này rốt cuộc nên xử lý như thế nào?
Diệp Tú Thường nhớ lại từng ly từng tí từ khi bắt đầu nhìn thấy Đoạn
Vân Tụ cho tới nay ---- đầu tiên trông thấy Đoạn Vân Tụ, liền đối với nàng
khắc sâu ấn tượng, cảm thấy được nàng như ngọc thô, tuy rằng khiêm tốn
hòa nhã, nhưng bên trong ẩn giấu tài hoa, khó có thể che giấu, sau đó một
đường đồng hành, hữu ý vô ý chú ý tới nàng, đêm trăng nơi đó nhìn thấy
nàng thương tâm, lại không kiềm lòng được muốn đi an ủi; ở dưới lê hoa,
ngắm nhìn nàng trong mưa hoa kinh diễm tuyệt sắc, đáy lòng lặng yên sinh
ra một tia rung động, lại vô pháp đem nàng quên đi; ở đại viện tuy có vài