HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 117

“Tú Thường, theo giúp ta tấu một khúc được không?” Đoạn Vân Tụ đưa

tay vươn tới nàng.

“Hảo, 'nàng' muốn tấu khúc gì? Nàng cầm tay Đoạn Vân Tụ, này lòng

bàn tay ấm áp truyền đến trong lòng của nàng.

“Song hạc thính tuyền...”

Thời không dịch chuyển, các nàng đã đi tới Tri Vi Tinh Xá.

Tiếng Cầm lã lướt vang lên, tiếng sáo du dương theo tới. Nàng ngồi ở

trước Cầm đài, chỉ hạ gẩy lên Đề Vân, Đoạn Vân Tụ thì ngồi ở trên giường
trúc, bên môi thổi sáo ngọc. Nàng xem thấy Đoạn Vân Tụ mỉm cười, Đoạn
Vân Tụ nhìn thấy nàng mỉm cười, song phương tương vọng*(hai người
nhìn nhau), giống như đã biết nhau từ ngàn năm trước, cuộc đời này lại một
lần nữa tình cờ gặp gỡ, cảnh vật xung quanh thay đổi, thời gian trôi qua,
nhật nguyệt tròn khuyết, thương hải*(biển xanh) hóa tang điền*(nương
dâu), đều không liên quan đến họ, trong mắt, chỉ có duy nhất thân ảnh bạch
sắc nhẹ nhàng, chỉ có duy nhất ánh sáng tựa như tinh nguyệt trong đôi mắt
kia, chỉ có duy nhất mạt đường cong như cầu vòng*...

*(nghĩa gốc: mạt loan nhược sơ hồng =''= mình không hiểu lắm, mình

nghĩ ý nó chỉ là đường chân mày cong như cầu vòng là một nửa cầu vòng
ấy)

“Tú Thường, nàng tin hay không, chúng ta là một đôi Tiên Hạc, lạc tại

nhân gian, tuy rằng nhất định phải trải qua luân hồi, phải tán lạc nơi chân
trời góc biển, nhưng sẽ vĩnh viễn không quên đối phương, bởi vì chúng ta
là duy nhất của nhau...

“Đúng vậy, chỉ có lẫn nhau, mới là nơi chốn quay về của trái tim mình...

Đoạn Vân Tụ nhìn thấy ý cười ôn nhu của nàng, khóe mắt đuôi mày đều

là tình ý...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.