HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 118

Đột nhiên, một trận gió to quét qua, nàng không thấy Đoạn Vân Tụ nữa.

Nàng định tìm, lại ngã vào một cái không gian đen tối vô tận, không ngừng
rời xuống. Nàng muốn lớn tiếng kêu, nhưng lại không phát ra được một
chút thanh âm nào. Trong lòng kinh sợ, lập tức từ trong mộng tỉnh lại, phát
hiện mình xuất ra một tầng mồ hôi.

“Tại sao có thể như vậy?” Nàng án lấy lồng ngực của mình, cảm thấy

tim mình còn đập thình thịch loạn nhịp.

Nàng hồi tưởng lại cảnh trong mộng ---- trong mộng Đoạn Vân Tụ, rõ

ràng là ăn mặc như nữ tử, xinh đẹp như tiên, cũng phiêu miểu như tiên,
nhưng mình ở trong mộng lại có thể cảm thấy tự nhiên như vậy, không một
chút nghĩ đến hai người đều là nữ tử.

Nàng cười cười, thầm nghĩ “Hoang đường” ---- mình tại sao đem Đoạn

Vân Tụ mộng thành một nữ tử, lại còn cùng nhau tiếp tục dây dưa cảm tình
này.

Bất quá tuy rằng như thế, mộng này lại làm cho nàng hiểu rõ một sự thật

---- sâu thẳm trong tim mình, đích xác muốn cùng Đoạn Vân Tụ song túc
song phi (như hình với bóng), hơn nữa, là vĩnh viễn!

Bên ngoài trời còn chưa sáng, nàng đã xuống giường đi tắm rửa, sau đó

bắt đầu thu thập hành trang ---- nàng quyết định, muốn đi tìm Đoạn Vân
Tụ! Nàng không tin trong mắt Đoạn Vân Tụ hiện lên ôn nhu là giả, nàng
không tin ngày ấy ở phòng trúc 'nàng' đối với chính mình si mê là giả, nàng
không tin chính mình mộng là không hề có ngụ ý gì...

Diệp Tú Thường thu thập xong hành trang, liền hướng phụ thân cùng đại

ca chào từ biệt. Diệp Viễn Khâm chính là cười gật đầu, mà Diệp Kính
Thành nghe nữ nhi nói cần ra ngoài cũng không kinh ngạc chút nào ---- hắn
rất rõ nữ nhi của mình rồi, nàng có thể ôn nhu như ánh trăng mùa thu, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.