HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 137

“Không phải ta còn có thể là ai! Ngươi xem xem trên mặt đất!”

Đoạn Vân Tụ cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất nằm sáu người

chết, còn có một cái không đầu, mà Linh Ẩn kiếm của mình máu đang nhỏ
giọt, ba người còn lại nhìn mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi, giống như mình
chính là Tu La ở Địa Ngục.

“Ta làm cái gì?” Đoạn Vân Tụ ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi mình.

Nhưng vào lúc này, một cây xà ngang của khách điếm bị đốt cháy đoạn

rớt xuống đất, phát ra cách cách một tiếng vang thật lớn.

Đoạn Vân Tụ lại nhìn về phía đại hỏa ngập trời, chỉ cảm thấy đầu đau

muốn nứt ra. Nàng ôm lấy đầu điên cuồng chạy đi.

Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ rời đi, cũng bất chấp người bên

cạnh, vội vàng thi triển khinh công đuổi theo.

Diệp Tú Thường đuổi tới bên cạnh bờ sông, thấy Đoạn Vân Tụ ngồi xổm

xuống mép nước, không ngừng dùng nước lạnh như băng phát lên người
mình, làm toàn thân ướt đẫm. Giờ đang là đêm khuya, ngay cả gió đêm
cũng rét lạnh như vậy, huống chi là nước sông.

Diệp Tú Thường chạy qua nắm lấy tay Đoạn Vân Tụ, “Ngươi làm cái gì!

Muốn chết cóng sao!”

Đoạn Vân Tụ ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt đầy nước, lại không rõ là

nước sông hay là nước mắt, chính là đôi mắt vốn trong suốt lúc này lại phủ
một tầng sương.

“Cô đừng quản ta!” Đoạn Vân Tụ vung tay Diệp Tú Thường ra, lại đi

phát nước sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.