Diệp Tú Thường đem Đoạn Vân Tụ ôm vào trong ngực, trên người gần
như ướt đẫm. Nàng nương ánh trăng nhìn thấy mặt Đoạn Vân Tụ, phát hiện
khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại mang theo một mảnh tĩnh mịch, làm nàng
không nén được đau lòng.
Nàng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau khô nước sông cùng nước mắt
trên mặt Đoạn Vân Tụ, cúi đầu hỏi: “Tổn thương trong lòng ngươi, rốt cuộc
là bao sâu...”
Lúc Đoạn Vân Tụ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái
giường, quan sát một chút, thì biết được mình đang ở trong một căn nhà
tranh đơn sơ. Nàng đang muốn ngồi dậy, lại đụng phải cái gì.
Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là Diệp Tú Thường nằm ở bên
cạnh mình, nàng giật mình không nhỏ.
Lúc này Diệp Tú Thường cũng tỉnh, thấy Đoạn Vân Tụ bình tĩnh nhìn
mình, đang muốn mở miệng hỏi đầu nàng còn đau hay không, lại cảm thấy
không ổn, đem lời nuốt trở lại, xoay người đưa lưng về phía Đoạn Vân Tụ.
“Diệp cô nương...” Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường hành động như
vậy, biết nàng còn đang tức giận, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái
gì.
“Ta dậy trước, cô cứ ngủ tiếp một lát...” Đoạn Vân Tụ vén chăn lên
xuống giường, lại phát hiện xiêm y của mình từ trong ra ngoài đều bị đổi
qua. Nàng “A” một tiếng kêu lên, Diệp Tú Thường giật mình xoay người
lại, thấy Đoạn Vân Tụ nhìn chằm chằm y phục của mình, nàng cũng đỏ mặt
---- đêm qua nàng đỡ Đoạn Vân Tụ tìm hơn nửa đêm mới tìm được gia
đình này, sợ nàng bị cảm lạnh nên nhanh chóng thay y phục khô cho nàng,
tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng thấy Đoạn Vân Tụ này thân thể trắng ngần
mềm mại nàng vẫn là không kìm được mặt đỏ tim đập.