HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 147

mình mà đến, nhưng mình có thể làm cái gì đây, nếu như là nam tử, có lẽ
thật sự sẽ thích nàng, nhưng mình cũng là nữ tử, giữa nữ tử, chỉ có thể là sư
đồ, là tỷ muội, là bằng hữu, nhưng không thể nào là tình nhân!

Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng cho

ra một cái kết luận ---- mình không thể thích Diệp Tú Thường, chỉ có thể
đem nàng làm bằng hữu tốt! Mà Diệp Tú Thường cũng rất rõ ràng điểm
này, mê muội nhất thời qua đi, người trí tuệ như nàng, tự nhiên sẽ vứt bỏ
tạp niệm, đem mình làm bằng hữu tốt...

Đi ra trước thành y điếm nàng cười khổ một cái ---- này mới là kết cục

tốt nhất...

Diệp Tú Thường đang ngồi ở quán trà bên cạnh mới vừa uống xong một

ly trà, đang cầm bình trà Thanh Hoa rót chén thứ hai, đột nhiên nghe thấy
tiếng bước chân rất nhẹ hướng mình tới gần.

Nàng giương mắt vừa nhìn, trong lòng không khỏi chấn động, nghĩ tới

bốn chữ ---- “Tuyệt sắc thiên thành“. Chỉ thấy Đoạn Vân Tụ mi mục như
họa, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc váy trắng cùng một kiện áo
choàng, búi tóc tinh xảo lung lên cao phần còn lại buông rơi phía sau, sợi
tóc mềm mại tùy gió thổi bay, cả người xinh đẹp giống như hoa sen làm
bằng bạch ngọc, ý vị tuyệt trần. Nàng đứng ở nơi đó, rõ ràng cực kỳ mộc
mạc, phảng phất như một làn gió nhẹ thổi lướt qua, rồi lại sáng lạn chói
mắt, làm cho người ta không thể nhìn gần, vừa vặn xác thực một câu thơ,
“Đạm cực thủy tri hoa cánh diễm*“.

*(đây là bài thơ của Bảo Thoa, trong

Diệp Tú Thường càng thêm kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của Đoạn Vân

Tụ cùng giấc mơ đêm đó của nàng vô cùng giống nhau, chỉ khác là sáo
ngọc ở trong tay đổi thành bảo kiếm, giờ lại chân chân thật thật đứng ở
trước mặt mình, không giống trong mộng như vậy hư vô mờ mịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.