HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 153

“Không có không có, là lỗi của Vân Tụ, để Tú Thường tức giận!”

“Vốn là có điểm sinh khí, nhưng hiện tại tốt lắm, ngươi không phải chỉ là

nữ phẫn nam trang gạt ta thôi sao? Không có gì lớn, ta không phải là người
dễ giận như vậy!” Diệp Tú Thường đem một cái bao tử cá đưa đến miệng,
rất có hương vị nhai lấy.

“Vậy là tốt rồi...” Đoạn Vân Tụ thì thào đáp, đồng thời chán nản chính

mình ---- Tú Thường đã nhận ra, chính mình hẳn là nên cao hứng mới
đúng, vì cái gì lại cảm thấy có điểm khó chịu đây? Nàng cười khổ một cái,
không muốn nghĩ sâu hơn...

Ăn hết điểm tâm, Đoạn Vân Tụ hỏi: “Tú Thường, cô vẫn cùng ta đi Cán

Trung sao?”

“Đi, vì cái gì không đi? Cũng sắp tới rồi, sao có thể nữa đường quay trở

lại?”

Đoạn Vân Tụ cười cười, “Tốt lắm...”

Hai người tính tiền xong thì rời đi, dọc theo đường đi cười cười nói nói,

nói đủ thứ chuyện kỳ văn dật sự, thoạt nhìn trông như là bạn tốt.

Năm ngày sau, hai người cuối cùng đã đến Phong thành ở Cán Trung.

Cách nhà càng gần, tâm tình Đoạn Vân Tụ cũng càng ngày càng nặng nề,
cả người đều khoát lên một tầng u ám. Diệp Tú Thường thấy ở trong mắt,
biết Đoạn Vân Tụ biến hóa là vì cái gì, nên liên tục tìm chuyện vui phân tán
sự chú ý của nàng. Đoạn Vân Tụ hiểu được hảo ý của cô, nên chỉ lắng
nghe, cũng không nói nhiều.

Rất nhanh, hai người liền tới hạ hạt của Phong thành là một cái trấn nhỏ

hẻo lánh tên là “Đào Nguyên trấn“. Vào tiểu trấn, các nàng dắt ngựa chậm
rãi đi trên con đường lát đầy đá xanh, do vừa mới qua một cơn mưa nhỏ
nên đường rất ẩm, trên đường người qua lại rất thưa thớt. Đoạn Vân Tụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.