HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 157

dây buộc tóc, ca ca cười nói ta, nói cho dù là muội muội, cũng muốn thật
lâu mới có thể trát bím tóc nhỏ...”

“Chính là cô xem, mười sáu cái nhân mạng, trong vòng một đêm đều hóa

thành tro bụi! Nói xem nơi này có oán khí hay không? Tốt nhất oán khí này
còn có thể đi tìm tên ác ma giết người không chớp mắt kia, làm cho hắn
hàng đêm không được yên ổn!” Nói xong lời cuối cùng Đoạn Vân Tụ đã là
nghiến răng nghiến lợi mặt mày vặn vẹo.

Diệp Tú Thường thấy bộ dáng Đoạn Vân Tụ trong lòng có điểm sợ hãi,

nhưng lại càng đau lòng. Nàng vội vàng nói: “Không biết bá phụ bá mẫu an
thân nơi nào?”

Đoạn Vân Tụ cũng không nói chuyện, thật lâu sau mới thay đổi cước bộ,

rời đi vùng cỏ hoang vắng hướng một nơi khác đi đến.

Diệp Tú Thường theo Đoạn Vân Tụ đi vào phụ cận một ngọn núi, chính

là Đoạn Vân Tụ si ngốc đi lên phía trước cũng không quản đường dưới
chân gồ ghề hay lồi lõm, không để ý tới bụi gai bên đường cắt qua xiêm y
của nàng. Diệp Tú Thường theo ở phía sau, tâm tình cũng cực kỳ trầm
trọng.

Sau nửa canh giờ, các nàng đi vào một nơi thực yên tĩnh, nhìn thấy một

đống đất rất lớn, đống đất mọc đầy cỏ dại và cây bụi, phía trước có lập một
khối mộ bia vô tự.

Đoạn Vân Tụ đi đến trước mộ bia đứng thẳng tắp, thật lâu sau, hai chân

mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ xuống, hô: “Cha, nương, ca ca, Tụ Nhi đã
trở lại...” Chưa nói xong nước mắt đã tuôn ra, quỳ ở nơi đó kiềm nén khóc
lên.

Diệp Tú Thường đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống đỡ lấy Đoạn Vân

Tụ, nói: “Ngươi cứ lớn tiếng khóc lên...” Nàng thà rằng để Đoạn Vân Tụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.