Diệp Tú Thường có một chút kinh ngạc, sau kịp phản ứng trong tim tràn
ra ấm áp, nàng cũng ôm lấy Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ cúi đầu kêu, “Tú Thường...”
Diệp Tú Thường nhẹ nhàng lên tiếng, liền không thèm nói (nhắc) lại, yên
lặng cảm thụ sự dịu dàng ấm áp của giờ khắc này. Lớn ngần này, trước đây
ngoại trừ cha nương, còn chưa có người nào ôm qua nàng như thế, nàng
muốn được ôm như thế, cũng muốn ôm người kia như thế... Nàng đột nhiên
nghĩ, nếu thời gian mãi ngừng lại ở một khắc này thì thật tốt biết bao...
Hai người cho nhau ấm áp, cảm nhận nhịp tim của nhau, và cả sự dịu
dàng của đối phương, không ai nguyện phá vỡ loại cảm giác lặng yên tốt
đẹp này.
Một lát sau, Đoạn Vân Tụ mới buông Diệp Tú Thường ra, nói: “Tú
Thường đừng giận ta nữa...”
Diệp Tú Thường xì một tiếng bật cười, “Ta là người dễ giận như vậy
sao?” Kỳ thật, nàng vẫn chưa hết giận, trong lòng vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng
sự bướng bỉnh của nàng không cho phép nàng thừa nhận. Hơn nữa, mấy
ngày nay, nhìn thấy Đoạn Vân Tụ thương tâm, tức giận cũng bị đau lòng
thay thế. Nhất là ngày hôm qua Đoạn Vân Tụ ở trước mộ đau buồn càng
làm cho lòng của nàng đau đớn, đã không còn chỗ cho tức giận nữa rồi.
Hiện tại Đoạn Vân Tụ nói hết toàn bộ sự việc với nàng, đối với nàng hoàn
toàn tín nhiệm, giờ phút này lại dịu dàng thắm thiết, nàng có muốn tức giận
cũng không làm được rồi.
Đoạn Vân Tụ vội vàng phủ nhận, “Đương nhiên không phải, Tú Thường
rộng lượng nhất nha...”, dừng một chút, lại nghiêm túc nói, “Có thể quen
biết cô, thật sự là may mắn trong đời này của ta!”
Diệp Tú Thường nghe xong lời này, cảm thấy rất vui vẻ, “Ta cũng vậy,
Đoạn công tử, Đoạn tiểu thư...” Khiến cho Đoạn Vân Tụ cười rộ lên.