“Cô vẫn nên gọi ta là Vân Tụ...”
“Hảo, Vân Tụ tiểu thư, Vân Tụ cô nương, Tú Thường này cúi đầu hữu
lễ...” Nói xong Diệp Tú Thường còn cúi người hành lễ, lộ ra nụ cười khẽ.
Hai người cười cười nói nói, ưu sầu bị xua tan, đem vui vẻ rắc đầy gian
phòng. Đoạn Vân Tụ đột nhiên cảm thấy, có Diệp Tú Thường làm bạn,
chính mình liền có dũng khí đối mặt hết thảy đoạn thống khổ này. Trước
kia khi mỗi lần nàng nhớ tới đều cảm thấy lòng đau đến rỉ máu, mà hiện
giờ ở trước mặt Diệp Tú Thường cũng đã khóc đã cười qua, nói ra toàn bộ,
ngược lại cảm thấy không có khó chịu như vậy.
“Có được một tri kỷ như thế thật sự là rất tốt...” Trong lòng nàng thầm
nghĩ.
Nói cười trong chốc lát, Diệp Tú Thường hỏi: “Ngươi bây giờ có tính
toán cụ thể gì chưa?”
“Đương nhiên là muốn tìm hung thủ năm đó.”
“Có đầu mối gì sao?”
“Cha ta luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, làm việc khiêm tốn, lại
không có bất kỳ kẻ thù nào. Năm đó ba hắc y nhân truy sát ta thề sống chết
không chịu nói ra chân tướng, cả Đoạn gia cũng bị thiêu thành tro bụi, ta
nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được manh mối gì...”
Diệp Tú Thường nghĩ nghĩ, nói: “Ở phía sau bức màn này nhất định có
một bàn tay trù hoạch hết thảy, hắn không chỉ thủ đoạn nham hiểm, hơn
nữa lại cực kỳ xảo quyệt. “Nếu muốn tìm được người này, e sẽ vô cùng khó
khăn...”
Đoạn Vân Tụ nhíu mày.