HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 208

Đoạn Vân Tụ cười khổ một cái.

Vi Thiên Hữu lại nói: “Tụ Nhi, muội biết không, hồi đó ta trong đêm tỉnh

lại, chợt nghe nói nhà muội gặp đại hỏa, không có một người nào sống sót,
ta liền không tin, ta có loại cảm giác, chính là muội vẫn còn sống! Sau ta lại
nghe quản gia nói Tiếu bá bá ban đêm có đến mượn một cỗ xe ngựa, thì
càng cảm thấy Đoạn gia nhất định có người còn sống, cho nên nhà của ta
dù có chuyển đến thành Nhạc Châu, ta vẫn kiên trì giữ lại nơi đó, bởi vì ta
sợ muội trở lại tìm không thấy ta...”

Đoạn Vân Tụ trong lòng cảm động, “Ta biết, ta đã đi qua nhà cũ của

huynh, nghe nói mọi người chuyển đến Nhạc Châu, lại vừa lúc thuận
đường, nên đến tìm huynh...”

Vi Thiên Hữu cao hứng phấn chấn, nói: “Chúng ta thật là có duyên,

không đợi muội tìm được nhà của ta chúng ta đã gặp rồi! Đúng rồi, Tụ Nhi,
ta sẽ đưa muội đến nhà của ta ngay bây giờ, cha nương ta nếu biết muội
còn sống, nhất định vạn phần vui mừng!”

Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, “Mười năm không gặp, ta cũng mong đi thăm

bá phụ bá mẫu”, sau đó quay đầu đối Diệp Tú Thường nói, “Tú Thường
cũng cùng đi...”

Diệp Tú Thường rất muốn cự tuyệt đề nghị này, nhưng lại không có lý

do gì, chỉ đành phải đáp ứng.

“Tốt lắm, chúng ta đi ngay bây giờ!” Vi Thiên Hữu hết sức cao hứng,

dẫn hai người rời khỏi tửu quán đi đến Vi phủ.

Vi lão gia cùng Vi phu nhân thấy con mình dẫn theo hai cô nương như

hoa như ngọc trở lại, đều rất kinh ngạc. Vi Thiên Hữu đi ra phía trước, chỉ
vào Đoạn Vân Tụ đối cha mẹ nói: “Cha nương hai người xem, con đem ai
về...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.