Diệp Tú Thường vẫn không nói chuyện, đi vào phòng. Kỳ thật, nàng đã
ở trong phòng đợi cả một ngày, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hơn nữa nàng
đã có một quyết định ---- nàng không muốn tiếp tục tra tấn bản thân, hay là
bị người khác tra tấn, vì thế quyết định đi đối mặt với chuyện bản thân nên
đối mặt...
Đoạn Vân Tụ cũng đi vào phòng, cảm thấy bầu không khí có chút khó
xử, liền rót hai chén trà, đem một ly đưa đến trước mặt Diệp Tú Thường,
nói: “Hôm nay ta cùng Hữu ca ca du thuyền qua Quân Sơn đảo, nơi đó thật
sự không tệ, Tú Thường cô đã bỏ lỡ nhất đại mỹ cảnh nha...”
“Bỏ qua cảnh đẹp không quan trọng, bỏ qua người tốt mới là cuộc đời
này tiếc nuối...” Diệp Tú Thường rốt cục mở miệng, nhưng lời nói ra lại
làm cho Đoạn Vân Tụ càng hoảng loạn.
Đoạn Vân Tụ nghe ra câu nói có hàm ý khác, cũng không nói tiếp, mà
chỉ mím môi nhìn chén trà.
Diệp Tú Thường chăm chú nhìn Đoạn Vân Tụ, lại nói: “Đêm hôm đó,
không phải là ngoạn náo...”
Một câu như sét đánh giữa trời quang, đem vách ngăn thường ngày nàng
cố dựng lên đánh thủng thành một lỗ. Đoạn Vân Tụ trong lòng chấn động --
-- chuyện gì đến, rốt cuộc cũng đã đến...
“Ngươi kỳ thật cũng hiểu được, đúng không?” Diệp Tú Thường lại nói.
Đoạn Vân Tụ vẫn nhìn thấy chén trà, “Ta không rõ cô đang nói cái gì...”
“Ngươi hiểu được, chỉ là ngươi không chịu hiểu mà thôi...”
Đoạn Vân Tụ ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt Diệp Tú Thường, “Không
phải như vậy...”