Đoạn Vân Tụ biết mình không thể tiếp tục ở lại, nàng nhìn Diệp Tú
Thường liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Vi Thiên Hữu ra vẻ thần bí nói muốn dẫn hai người đến
một nơi mà cả hai sẽ thích. Trên đường đi Đoạn Vân Tụ cùng Vi Thiên Hữu
nói nói cười cười, đối với Diệp Tú Thường thì vẻ mặt rất lãnh đạm, đã
không còn thân cận như ngày xưa, Diệp Tú Thường nhìn ở trong mắt, trong
lòng khó chịu, lại không thể nói cái gì, chính là miễn cưỡng ứng hòa đôi
chút.
Vi Thiên Hữu dẫn hai người tới một cửa hàng, bên trong trưng bày đều là
đồ trang sức làm bằng ngọc thạch.
“Đây là cửa hàng danh tiếng nhất ở Nhạc Châu, hai người nhìn xem có
thích cái gì không!” Vi Thiên Hữu cười nói.
Đoạn Vân Tụ đang muốn nói không cần, chưởng quầy lại nhiệt tình đi
đến nói: “Công tử cùng tiểu thư thật sự là trai tài gái sắc a! Vừa hay trong
điếm chúng ta có một đợt hàng mới, công tử cùng tiểu thư qua nhìn xem?”
Nói xong liền ý bảo ba người xem quầy bên cạnh.
Vi Thiên Hữu xem trên quầy bày biện các loại vòng nhiều màu sắc, nói
nói: “Tụ Nhi, ta nhớ được muội rất thích màu đỏ.”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
Chưởng quầy lập tức tuyển ra cặp vòng màu đỏ đưa đến, “Mời công tử
cùng tiểu thư xem, đây là cái vòng tốt nhất trong điếm chúng ta! Là Lam
Điền ngọc cực phẩm! Vừa vặn chính là màu tiểu thư thích.
Vi Thiên Hữu tiếp nhận cái vòng, nhìn kỹ một chút, “Quả thật không tệ,
Tụ Nhi muội thử xem được không?”