HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 240

“Tú Thường...”

“Hay là ngươi không yêu thích ta...” Diệp Tú Thường vẻ mặt bi thương.

“Ta...”

Diệp Tú Thường thê thê cười, cúi đầu, “Quả nhiên...”

“Không, Tú Thường ta thích cô!” Đoạn Vân Tụ quýnh lên, nói ra.

Diệp Tú Thường ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đoạn Vân Tụ, nước mắt

lại tuôn ra.

“Tú Thường, cô... cô đừng khóc, ta thích cô, thật sự thích... thích nàng!”

Diệp Tú Thường vẫn không nói chuyện.

Đoạn Vân Tụ luống cuống, “Ta biết ta lúc trước đã làm tổn thương nàng,

sau này không bao giờ... như vậy nữa, không bao giờ nữa, ta thích nàng, rất
thích nàng...”

Diệp Tú Thường trong lòng cực cao hứng, nhưng trên mặt biểu tình lại

thương tâm. Nàng muốn Đoạn Vân Tụ hiểu được sẽ không sai khi nói ra
suy nghĩ của mình, nàng phải hiểu không được nói không có khả năng.
Nàng còn muốn tiếp tục nghe Đoạn Vân Tụ thổ lộ, để cho bản thân có thể
nhớ kỹ khoảnh khắc này một đời một thế...

Đoạn Vân Tụ nhìn thấy đôi mắt Diệp Tú Thường hàm lệ, đột nhiên

khuynh thân về phía trước hôn lên đôi môi mềm mại kia. Nàng không biết
chính xác phải làm chuyện này như thế nào, nhưng lúc này đây nàng chỉ
muốn hôn lên đôi môi kia, nói cho đối phương biết cảm xúc trong lòng
nàng, cái loại cảm xúc này chính nàng cũng không có khả năng tiếp tục phủ
nhận. Mà cảm giác từ bờ môi kia truyền đến, giống như là uống cam tuyền,
lại tựa như liệt tửu, làm nàng mê muội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.