Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ một chút phản bác cũng không có,
đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã trong lòng, “Đoạn Vân Tụ, có phải
ngay cả khi, ngươi đã thừa nhận rằng ngươi thích ta, ngươi cũng sẽ không ở
cùng ta?”
Đoạn Vân Tụ chậm rãi đưa mắt nhìn lên Diệp Tú Thường, suy nghĩ thật
lâu, mới lên tiếng: “Tú Thường, ta thích nàng, thích này, không phải là
bằng hữu chi nghị, cũng không phải là tình tỷ muội, không biết nó đã bắt
đầu từ lúc nào, nhưng hiện tại là ta thực xác định, ta rất thích nàng, cũng rất
muốn cùng nàng ở bên nhau. Ta cũng không có nhát gan, từ khi cha nương
cùng ca ca qua đời, bắt đầu từ ngày đó, ta liền quyết định mặc kệ phải trả
giá bao nhiêu, ta cũng muốn vì bọn họ báo thù rửa hận. Nhưng mà, ta cũng
rất lo sợ, cả hai chúng ta đều là nữ tử, cha nàng là Diệp trang chủ, hiện giờ
lại là minh chủ võ lâm, sẽ cho phép nữ nhi của mình cùng một nữ tử tư thủ
hay sao? Ta rất lo sợ, ta sợ chính mình lâm vào một đoạn tình cảm không
hợp luân thường, sau đó nhìn nó tựa như pháo hoa kia tan biến! Ta rất lo sợ,
ta sợ lúc nào đó Ngụy công tử sẽ đến hỏi ta, ta có thể cho nàng được những
gì, ta... ta chỉ có thể im lặng... Ta thực lo sợ, ta sợ ta mấy ngày nữa sẽ liền
bị mất mạng, để lại cho nàng nỗi đau vô tận... Ta thích nàng, thực sự rất
thích nàng, nhưng ta lại không thể thích nàng...” Nói đến phần sau, Đoạn
Vân Tụ đã muốn kiềm nén không được cái loại đau lòng này, cái loại này
sợ hãi, trong mắt đã phím lệ quang.
Diệp Tú Thường nghe xong cũng trầm mặc. Nàng biết, tất cả băn khoăn
của Đoạn Vân Tụ đều đúng, hai người đều khó có khả năng vứt bỏ hết thảy
chỉ lo nhi nữ tình trường, các nàng có rất nhiều thứ cần phải lo lắng. Nhưng
nàng cũng biết rõ chính mình đã bị hãm quá sâu, hơn nữa rất khó có thể...
Vô luận như thế nào, nàng cũng phải vì phần cảm tình này mà tranh đấu
một lần, chẳng sợ cả thiên hạ này đều phản đối.
“Ta biết, chúng ta có rất nhiều thứ cần phải đối mặt, nhưng là, ngươi có
thể hay không tin tưởng ta, tin ta, ta sẽ cố gắng hết sức mình để đấu tranh!