HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 241

Đối mặt với chủ động của Đoạn Vân Tụ Diệp Tú Thường hơi ngẩn ra,

nhưng chỉ trong phút chốc kinh hỉ đã nuốt trọn trái tim nàng. Nàng bắt đầu
đáp lại. Hai người ôm lấy nhau càng hôn càng sâu, môi lưỡi dây dưa, trong
lòng càng quấn quýt si mê, chỉ cảm thấy như đã quên đi thiên địa, đã quên
đi hô hấp, đã quên luôn chính mình. Đợi đến cả hai đều thở không được
nữa lúc này mới buông đối phương ra, trên mặt đều ửng đỏ.

Nghỉ trong chốc lát, Đoạn Vân Tụ nhỏ giọng nói: “Bây giờ... nàng đã tin

chưa?”

Diệp Tú Thường chỉ cười không nói, trên mặt cười thoáng hiện nét kỳ

quái. Đoạn Vân Tụ cảm thấy được có điểm nào không đúng, cẩn thận nhớ
lại, chỉ vào Diệp Tú Thường cả kinh nói: “Nàng gạt ta!“.

“Ta gạt ngươi cái gì?”

“Nàng...” Đoạn Vân Tụ không biết nói cái gì cho phải.

“Ta gạt ngươi rồi sao, ngươi muốn thế nào đây? Trước ngươi làm tổn

thương ta chưa đủ sao? Ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu!” Diệp Tú
Thường nhớ tới lúc trước bản thân rối rắm cùng thương tâm, cảm thấy rất
ủy khuất, thật muốn kháp*(bấm, ngắt, cấu, véo, vặt, bóp...) Đoạn Vân Tụ
vài cái để trút giận. *ghê hong =))))*

Đoạn Vân Tụ tự biết đuối lý, đành phải bồi tội, “Thực xin lỗi, Tú

Thường, ta... là ta không đúng...”

“Ngươi không đúng? Ngươi không đúng chỗ nào đâu?”

“Ta không nên, không nên làm nàng thương tâm...”

“Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ nhát gan!”

Đoạn Vân Tụ lại im lặng không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.