Diệp Tú Thường, vì lý giải của nàng mà cảm động.
“Còn không phải bởi vì ngươi! Mới làm cho ta vui đó lại làm ta buồn
ngay được, ngươi có biết hay không, từ khi ta gặp ngươi ta đã thay đổi thật
nhiều.”
“Ha ha, nàng nói một chút, nàng thay đổi như thế nào, tại sao ta không
thấy?” Đoạn Vân Tụ lại bắt đầu trêu chọc Diệp Tú Thường.
“Hừ, ngươi tự biết!”
“Hả, à, để ta nghĩ thử xem... Ahh ta biết rồi, nàng vốn là một người rất
đoan trang, lại ổn trọng, tính tình cởi mở nhưng không biết từ khi nào Diệp
đại tiểu thư của chúng ta lại trở nên đa sầu đa cảm, hơn nữa có khi còn
giống như tiểu hài tử bảy tám tuổi, đôi khi lại rất nóng nảy nha.
Diệp Tú Thường xấu hổ, “Ngươi còn dám nói! Đều tại ngươi hại ta!”
“Cũng không phải chỉ mình nàng, ta cũng thay đổi a!”
“Ngươi nói một chút xem, ngươi thay đổi thế nào?”
“Ta à, ta phát hiện mình trở nên do dự, còn nói lắp nữa, trước kia đâu có
bị tật xấu này a...” Nói xong Đoạn Vân Tụ còn giả vờ than thở một tiếng.
“Còn nói, ngươi do dự không quyết hại ta khổ sở! Bất quá, ha ha..., ta
phát hiện ra ngươi rất ngốc nha, ngươi giờ đã trở thành cái nha đầu vừa
ngốc vừa nói lắp rồi! Diệp Tú Thường một bộ thật cao hứng, vẻ mặt lại hồn
nhiên.
“Lần này coi như chúng ta huề nhau.”
“Được! Diệp Tú Thường dùng sức gật đầu.