HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 257

Diệp Tú Thường ánh mắt sáng lên, cao hứng trở lại, “Được, chúng ta có

thể quay lại, chúng ta nhất định sẽ trở lại nơi này, đây chính là nơi chúng ta
đính ước mà.

Đoạn Vân Tụ nghe đến, hai má hơi hơi ửng đỏ.

“Chúng ta đặt tên cho nó là 'Phúc địa động thiên' được không?” Diệp Tú

Thường thần sắc hưng phấn.

“Rất hay! Cứ kêu 'Phúc địa động thiên' đi.”

“Chúng ta đi rồi sẽ còn quay lại.”

“Ưh” Đoạn Vân Tụ cầm tay Diệp Tú Thường, thấy nàng vui vẻ như một

tiểu cô nương, lại rực rỡ như xuân hoa, cũng cực kỳ cao hứng.

Hai người lại dọn dẹp sơn động một chút xong mới lưu luyến rời đi. Đi

đến thủy đàm Đoạn Vân Tụ có chút lo lắng nhìn Diệp Tú Thường, ta nhớ
nàng không biết bơi, nếu dùng cách bế khí chỉ sợ cũng không chống đỡ
được bao lâu.”

“Đừng lo, ta kỳ thật có học qua cách lặn dưới nước, chẳng qua là lần đó

ta bị đuối nước hơi lâu, từ đó về sau rất ngại xuống nước. Nếu ta vượt qua
được sợ hãi trong lòng, như vậy sẽ không còn vấn đề gì. Hơn nữa lúc này
đây mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải đi ra ngoài, nếu không thực phải
ở chỗ này sống nốt quãng đời còn lại rồi.”

“Nhưng...”

Diệp Tú Thường hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sợ hãi trong lòng,

“Thật sự không sao, ngươi chớ có xem thường ta!” Sau đó hướng Đoạn
Vân Tụ cười, “Ta đã chuẩn bị xong, chúng ta xuống đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.