Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường nhìn nhau, cách Hắc y nhân một
trượng ghì ngựa đứng lại, làm con ngựa hí vang.
“Ta chờ các ngươi ở đây được một lúc rồi.” Thanh âm của Hắc y nhân
rất êm tai, nghe như là của một nam tử trẻ tuổi, nhưng toàn thân trên dưới
bao phủ bởi hơi thở tối tăm lạnh lẽo.
Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường đều cảm giác đối phương lai giả bất
thiện, trong lòng rất căng thẳng.
Diệp Tú Thường ôm quyền hỏi: “Không biết các hạ là ai, chờ chúng ta
làm gì?”
“Ha ha, làm gì?” Hắc y nhân ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Đoạn Vân Tụ,
đem nàng toàn thân đánh giá mấy lần, ánh mắt thâm trầm nhìn như thiêu
đốt, lại giống như tìm kiếm cái gì, khi quét đến trên người Diệp Tú Thường
thì trở nên ngoan lệ, hung ác.
“Ngươi chính là người đã cùng Lệ Phần Phong giao thủ, Đoạn Vân?”
Ánh mắt Hắc y nhân trở lại trên người Đoạn Vân Tụ, rốt cục mở miệng.
“Không sai.”
Hắc y nhân ánh mắt híp lại, như có suy nghĩ gì, “Tên thật của ngươi, chỉ
sợ không chỉ 'Đoạn Vân' hai chữ này.”
Đoạn Vân Tụ thân mình chấn động ---- người trước mắt này chỉ sợ đã
biết được tên thật của mình, như vậy rất có khả năng hắn cũng biết thân thế
của mình! Hắn là ai, là hung thủ mười năm trước sao? Hắn tới làm gì,
chẳng lẽ là muốn lấy mạng mình, trảm thảo trừ căn? Trước mắt, mình với
Tú Thường muốn đối địch, sẽ phải dụng kế như thế nào?
Nàng nghĩ xong kế hoạch cực kỳ nhanh, khôi phục trấn định, lạnh lùng
cười, “Nếu không chỉ 'Đoạn Vân' hai chữ này, tại hạ là nên nói tên gì đây?”