HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 283

vậy?

“Ngươi là ai?”

Đoạn Vân Tụ rất muốn tháo xuống mặt nạ của người kia để nhìn cho rõ.

“Ngươi sẽ không nghĩ tới đó là ta, nhưng ta một mực tìm ngươi...”

Trong đôi mắt Hắc y nhân có chua xót cũng có dịu dàng. Hắn cười cười,

tiếp theo hỏi một câu:

“Con tiểu vân tước kia, có phải đã trở lại tổ của mình rồi không?”

Đoạn Vân Tụ sửng sờ tại chỗ, thật lâu mới thôi thẫn thờ.

Nửa ngày, nàng giật giật môi, kêu một tiếng: “Ca ca?”

Vành mắt Hắc y nhân đã ướt rồi, “Tụ Nhi, là ta, ca ca của muội đây...”

Hắc y nhân đem mặt nạ tháo xuống, khuôn mặt hiển hiện ra. Này gương

mặt ngoại trừ ánh mắt ra còn lại đều mơ hồ một mảnh, ngay cả cái lông
mày cũng đều không có, chẳng lẽ ngày đó là bị đại hỏa thiêu đốt.

Đoạn Vân Tụ thấy khuôn mặt như vậy, cảm giác như bị sét đánh.

“Ca ca! Huynh...”

“Có phải đặc biệt khó coi hay không? Năm đó ta từ trong đại hỏa trốn

thoát, tuy rằng tánh mạng có thể bảo toàn, nhưng gương mặt này...” Hắc y
nhân nở nụ cười chua xót tới cực điểm, “Mười năm nay, ta căn bản không
thể soi gương. Vừa nhìn vào gương ta sẽ hội phát điên, khống chế không
được mà nổi điên, ta chỉ có thể dựa vào mặt nạ để che đi gương mặt này,
tiểu hài nhi vừa mở mắt trông thấy liền sợ tới mức khóc thét lên, giờ có ai
nhìn đến cũng đều không thấy được gương mặt thật của ta như thế nào...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.