HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 282

Đoạn Vân Tụ tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên một cái giường lớn

mềm mại, trên người còn đang đắp thảm lông cừu thật dày. Nàng nhớ tới
lúc trước, lập tức xốc thảm lên ngồi dậy, tiếp tục mang giày vào đẩy cửa mà
ra.

Nàng lo lắng cho Diệp Tú Thường, nện bước cực nhanh, rất nhanh liền

đi tới một cái phòng khác. Nàng quét mắt liếc phòng này một cái, phát hiện
bên trong tuy bày trí đơn giản nhưng lại toát ra vẻ lịch sự tao nhã, trên
tường còn treo hai bức Tùng Hạc đồ.

“Đây là nơi nào?” Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là không biết mình đang

ở nơi nào.

Nàng đang muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng một bóng người màu đen

loáng cái đã tiến vào.

Nàng tập trung nhìn đến, đúng là Hắc y nhân từng cùng mình giao thủ!

Trong nội tâm nàng kinh hãi, đè xuống Linh Ẩn kiếm trên lưng.

Hắc y nhân lại chỉ đứng ở nơi đó nhìn Đoạn Vân Tụ, như nhìn vào người

thân yêu nhất của hắn.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Đoạn Vân Tụ nhanh

chóng suy nghĩ, cảm thấy Hắc y nhân kia thập phần quỷ dị, hẳn là cùng mùi
hương khác thường kia có quan hệ.

“Đừng sợ.”

Thanh âm của Hắc y nhân bây giờ so với ngày đó dịu dàng hơn nhiều

lắm, trong đôi mắt lại tràn đầy thương yêu. Hắn nhìn Đoạn Vân Tụ, sau
một hồi, ôn nhu kêu một tiếng: “Tụ Nhi...”

Đoạn Vân Tụ giật mình ---- hiện tại gọi mình “Tụ Nhi” đâu có mấy

người, mà người kia là ai, vì cái gì lại gọi nhủ danh của mình thân mật như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.