Diệp Tú Thường nghĩ đến chính mình, cúi đầu nói: “Nhưng mà loại
chuyện này, không phải chúng ta có thể khống chế được...”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
Diệp Tú Thường đột nhiên nghĩ đến cái gì, lôi kéo tay Đoạn Vân Tụ
hướng phía trước thạch động đi đến.
Đoạn Vân Tụ khó hiểu, nhưng vẫn tùy ý đi cùng với Diệp Tú Thường.
Hai người tới thạch động, Diệp Tú Thường nắm tay Đoạn Vân Tụ quỳ
xuống.
“Chúng ta hôm nay ở chỗ này thỉnh Cao tổ phụ, Cao tổ mẫu thành toàn
được không?” Diệp Tú Thường nói ra ý muốn của mình.
Đoạn Vân Tụ rất kinh ngạc ---- mình và Diệp Tú Thường đều là thân nữ
nhi, đối mặt với ngọc tượng tổ tiên trong lòng liền không yên, lại còn thỉnh
họ thành toàn?
Diệp Tú Thường thấy thần sắc Đoạn Vân Tụ biến hóa, đoán được cái gì,
liền nói: “Đừng lo, ngươi ngẫm lại đi Cao tổ phụ cùng Cao tổ mẫu không
phải là tục nhân, bọn họ là người không bị gò bó bởi thế tục, là người chí
tình chí nghĩa, hai chúng ta tuy là nữ tử, nhưng lại lưỡng tình tương duyệt,
dùng chân tâm đối đãi lẫn nhau, còn tình chân ý thiết hơn so với nhiều cặp
phu thê trên thế gian này. Bọn họ nếu quả thật trên trời có linh, chắc chắn
sẽ không trách chúng ta! Ta chỉ sợ, chỉ sợ sau này ra ngoài rồi sẽ phát sinh
nhiều biến cố... Bất luận như thế nào, ta hi vọng giờ phút này có thể có
được thừa nhận của tổ tiên Đoạn gia các ngươi...”
Đoạn Vân Tụ vừa cảm động lại vừa bội phục ---- thấy nàng luôn dũng
cảm hơn chính mình ở khía cạnh này! Gặp được nữ tử như vậy, mình có
bao nhiêu may mắn a!