HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 311

“Bên kia bên kia!” Diệp Tú Thường xem phía khúc sông có chỗ rẽ, liền

chỉ về phía bên trái, nhìn qua thấy phong cảnh rất đẹp. Đoạn Vân Tụ điểm
sào trúc một cái, bè tre hướng về phía bên trái đi đến.

Cảnh sắc bên trái quả thực đẹp hơn, hai bờ sông là rừng trúc xanh tươi,

có rất ít người ở, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót phá vỡ không gian
yên tĩnh, chỉ là có khi rộng khi hẹp lại hơi khúc khuỷu.

Diệp Tú Thường bắt đầu vui vẻ, cùng Đoạn Vân Tụ cười cười nói nói,

sau lại đột nhiên hỏi: “Chúng ta đến chỗ nào rồi? Tình Nhân Pha đâu?”

Đoạn Vân Tụ cười đáp: “Tình Nhân Pha khẳng định không ở chỗ này,

bên này đường sông quanh co hơn, cũng không có người ở, ta đoán Tình
Nhân Pha phải ở bên kia.”

“Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Chúng ta không phải muốn đi

Tình Nhân Pha sao?”

“Không phải nàng chọn bên này sao?”

“Chỉ là ta nghĩ đi Tình Nhân Pha a, ta nghĩ ngươi đi Tình Nhân Pha

đứng, để đón ta!”

“Ta vốn nghĩ như vậy, nhưng chúng ta đã chọn bên này a!”

Diệp Tú Thường có điểm sốt ruột, “Nhưng ta muốn đi Tình Nhân Pha!

Mau trở lại đi, trở lại đi!”

Đoạn Vân Tụ xem Diệp Tú Thường tự dưng lo lắng, thậm chí giống như

một tiểu hài tử cố tình gây sự, trong lòng quả thật rất khó hiểu. Nàng giữ
chặt Diệp Tú Thường hỏi, “Nàng làm sao vậy Tú Thường?” Mới phát hiện
trong mắt của nàng thậm chí còn có lệ hoa trong suốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.