“Ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Tú Thường phát hiện vẻ mặt Đoạn Vân
Tụ có điểm kỳ lạ, mang theo một loại trong suốt gọi là “...” gì đó.
“Ta muốn hôn nàng, nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết nàng là
của ta...” Đoạn Vân Tụ nói xong liền hôn lên. Lần này không 'tinh đình
điểm thủy'*(chuồn chuồn lướt nước) giống như dĩ vãng, nụ hôn của nàng
tới ôn nhu mà nhiệt liệt, nàng đã thấu triệt cái gì gọi là mất đi mà tìm lại
được nghĩ tới mà sợ, làm cho ham muốn giữ lấy càng nồng đậm.
Diệp Tú Thường bị người trước mắt này hôn mới biết được nhìn qua
luôn vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật nàng cỡ nào để ý đến chính mình,
cỡ nào muốn đem mình làm của riêng, thời điểm sắp mất đi mình nàng có
bao nhiêu bất an, nàng cẩn thận ôm Đoạn Vân Tụ, để tâm trí của mình tan
chảy trong nụ hôn sâu này.
Nếu không phải tiếng bước chân Diệp Viễn Khâm bên dưới vang lên
không biết hai người còn muốn quấn quýt si mê đến bao giờ, thời điểm hắn
nhìn đến trên mặt hai người đều nhiễm đỏ ửng nhịn không được muốn hỏi
có phải hay không các người đã làm cái chuyện tốt gì, nhưng mà nghĩ đến
vai trái Đoạn Vân Tụ có thương tích vẫn là đè lại ý niệm trêu chọc này
trong đầu.
“Đem thuốc đến rồi, Đoạn Vân ngươi được đãi ngộ cũng thật cao a,
chẳng những ta tự mình đi bốc thuốc, còn hao tốn của ta hơn trăm lượng
bạc.”
Diệp Tú Thường nhận lấy thuốc, đã khôi phục bộ dáng muội muội nhu
thuận, “Hảo đại ca, đợi nàng tốt hơn huynh muốn ăn cái gì ta đều làm cho
huynh!” Sau đó đem thuốc cầm đi trù phòng tự mình ngao.
“Ngươi xem ngươi xem, giờ ta mới biết được câu 'dưỡng nữ bất trung
dụng' nó là sự thật a!”