HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 377

chỗ, mặt mày ôn nhu, xảo tiếu thiến hề* (nụ cười duyên dáng), nào có nửa
phần ưu sầu...

Trong lòng của nàng nhất thời nổi lên một cỗ hỏa khí, tức giận cùng ủy

khuất như sóng to cuốn đến, mắt liền ngấn lệ ---- tại sao phải tự làm khổ
mình mà lo lắng cho ngươi như vậy, mà ngươi vẫn có thể khoái hoạt tự tại
như thế, chẳng lẻ những gì ta nghĩ đều là sai hay sao? Ngươi chẳng những
ở ngoài vân đạm phong khinh mà trong lòng cũng là gió êm sóng lặng? Tuy
rằng ngươi đã đối với ta sinh tử tương hứa, nguyện ý vì ta trả giá tánh
mạng, nhưng tại sao ta vẫn luôn có cảm giác không thể nắm bắt được
ngươi, giống như ngươi vốn nên là cô hạc trên cửu thiên, tự do tự tại,
không hề vướng bận?

Nghĩ tới như vậy, nàng chợt nghe đến Đoạn Vân Tụ hỏi: “Nàng có kết

quả sao?” thanh âm nhẹ nhàng như vậy, hình như là đang hỏi, nàng ăn gì
chưa...

Nếu trên mặt ngươi bình tĩnh như vậy, ta cũng muốn nhìn thử xem trong

lòng ngươi có thật sự là không thèm để ý... Ta muốn biết, nếu ta nói ta lựa
chọn không phải ngươi, ngươi sẽ phản ứng như thế nào... Có lẽ, ta có thể
thấy được nội tâm chân thật của ngươi...

Vì thế trong miệng nàng chậm rãi phun ra, “Thực xin lỗi... Ta lựa chọn...

Cha ta...”

Mà phản ứng của Đoạn Vân Tụ, làm nàng vui mừng quá đỗi, sau đó lại

để cho nàng hối hận đau lòng không thôi...

Mấy ngày kế tiếp, Hoa Minh tuyệt không tiếp khách.

Diệp Tú Thường không đếm được chính mình đã ăn bao nhiêu cái sập

cửa vào mặt, mỗi lần nàng đi đến trước Hoa Minh Thúy Nhi liền rụt rè nói
với nàng: “Đoạn công tử nói ai cũng không muốn gặp, còn nói nếu ngài
nhất định đi vào thì coi như đây là gặp lần cuối cùng...” Sau đó cửa liền bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.