HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 379

Người trên ghế bành không có động tĩnh gì.

Nàng chỉ có thể tiếp tục lấy hết dũng khí kêu: “Vân Tụ...” Ta biết ta sai

rồi, ta không nên giày vò ngươi như vậy. Nhớ tới vẻ mặt Đoạn Vân Tụ
không có cảm xúc nàng đã cảm thấy lòng đau gay gắt, nước mắt cũng nhịn
không được nữa muốn rơi xuống rồi.

Chờ trong chốc lát, bên tai của nàng rốt cục vang lên thanh âm nhẹ

nhàng, “Có phải ta cần phải đi hay không?” Như là thì thào tự nói.

Diệp Tú Thường khiếp sợ.

Đoạn Vân Tụ từ trên ghế đứng lên, bạc sam tuyết bạch bao lại thân hình

mảnh khảnh, như bạch bích không tỳ vết.

“Ta hẳn là nên rời đi nơi này mới đúng,“ Nếu không, sẽ bị ngươi như thế

trêu đùa... Có lẽ, còn phải chịu nỗi đau mất ngươi một lần nữa...

Diệp Tú Thường bước một bước dài đi tới, “Ngươi nói cái gì!” Không

phải đã nói là lừa gạt ngươi ư, ta lựa chọn chính là ngươi a!

Đoạn Vân Tụ xoay người lại nhìn nàng, trong mắt bình tĩnh vô ba.

“Ta không muốn chịu đựng nữa...”

Chịu đựng nữa cái gì? Chịu đựng ta sao? Chịu đựng tiểu tính khí của ta?

Chịu đựng trêu cợt của ta? Hay là chịu đựng cả con người ta, ngươi có phải
hay không, có phải hay không căn bản là không thích con người của ta,
ngươi cho tới nay, cũng chỉ là chịu đựng ta mà thôi?

Đôi mắt Đoạn Vân Tụ chống lại nàng, “Ta nghĩ ta có chuyện quan trọng

hơn phải làm, mà không phải trầm mê ở nhi nữ tình trường...”

Ý nói, ngươi là muốn ly khai? Sau bao nhiêu giày vò ta đã chọn ngươi,

ngươi lại muốn ly khai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.