“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!” Diệp Tú Thường nổi giận.
Đoạn Vân Tụ vẫn điềm tĩnh, “Ta là nói, đa tạ ngươi đã lựa chọn ta, chỉ
là, ta muốn rời đi... Ngươi không cần vì mất đi thân nhân của ngươi mà lo
lắng. Ta hi vọng ngươi, lựa chọn là bọn hắn...”
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ ngươi thật sự,
thật sự chỉ là chịu đựng ta mà thôi? Ngươi kỳ thật cũng không thích nữ tử,
cho tới nay, ngươi chính là, chính là chịu đựng ta thôi sao?
Diệp Tú Thường nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, Đoạn Vân Tụ nhìn
ở trong mắt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm. Nàng xoay người, sâu
kín nói: “Chúng ta, tách ra.” Trước khi lý trí của ta hoàn toàn biến mất, khi
chúng ta chưa thương tổn nhau sâu sắc, khi ta còn có thể lựa chọn buông
tay...
Chính là Diệp Tú Thường cũng không biết Đoạn Vân Tụ đang đấu tranh,
đối phương thần sắc bình tĩnh lãnh đạm đem nội tâm bản thân che dấu rất
tốt.
Nhưng mà Diệp Tú Thường không thể chấp nhận, hai người đã cùng
nhau trải qua nhiều như vậy, không thể chấp nhận...
“Vì cái gì...” Diệp Tú Thường muốn biết vì cái gì, muốn nghe nàng
chính miệng nói ra lý do.
Mà Đoạn Vân Tụ cũng đang đấu tranh ---- có thể nói thật với nàng sao?
Có thể nói cho nàng biết ta sợ hãi thích nàng thích đến mất đi chính mình
sao? Thích đến quên cả báo thù, cảm thấy nếu không có tình yêu sẽ muốn
phí hoài thân mình sao? Không thể, đây không phải là lý do buông tay, đó
là lý do giữ lấy.
Vì thế nàng nói: “Ta cảm thấy thật sự mệt mỏi, có lẽ, ta cũng không thích
ngươi.”