Thường thực lực cũng không tầm thường, song kiếm cùng nhau chặn lại
Lang Nha bổng của đối phương, nhưng vẫn bị buộc lùi lại mấy bước.
Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị xuất ra sát chiêu thiên quân
kiếm pháp, triển khai công kích, lại bị Đoạn Vân Tụ một phen ngăn lại.
Hai người kinh ngạc nhìn Đoạn Vân Tụ. Đoạn Vân Tụ lại không để ý tới,
tiến lên trước một bước, đối với Thành Khắc Minh đứng ở ngoài một
trượng nói: “Cái vết sẹo ở ngực ngươi, là làm sao mà có?”
Thành Khắc Minh thấy một thiếu niên tuấn tú bước ra mở miệng liền hỏi
hắn một vấn đề, khiến cho hắn lắp bắp kinh hãi, về sau kịp phản ứng, lạnh
lùng hỏi lại: “Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?”
“Ngươi dám làm không dám nhận sao? Vết sẹo này của ngươi, chính là
mười hai năm trước khi làm việc ác lưu lại phải không?” Đoạn Vân Tụ lạnh
như hàn băng, trước mắt hiện ra gương mặt Đại sư tỷ Nhiếp Cầm dính đầy
nước mắt.
Mọi người nghe xong lời này, đều lặng đi một chút.
Thành Khắc Minh liếc mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, thấy đối phương
thanh tú như nữ tử, trong lòng nghĩ đến cái gì, lập tức nói: “Hắc hắc, làm
sao ngươi biết, hay ngươi chính là đứa nhỏ năm đó?”
Đoạn Vân Tụ sắc mặt âm độc khiến cho người ta sợ hãi, “Không phải ta,
là một người thân cận nhất của ta. Ngươi chính là hắn, vậy, cũng đừng trách
ta kiếm hạ vô tình...”
Phía sau Diệp Viễn Khâm cùng Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ
muốn động thủ, đang định tương trợ, lại nghe Đoạn Vân Tụ nói: “Ta tự
mình tới.”