người xuống ngựa, Diệp Viễn Khâm tay áo rộng vung lên, đối với Đoạn
Vân Tụ làm cái động tác thỉnh nói: “Đoạn công tử, mời!”
Đoạn Vân Tụ đáp: “Diệp công tử hữu lễ”, sau đó theo ba người cùng
nhau vào Sơn Trang.
Đi vào đại môn Minh Viễn Sơn Trang, Đoạn Vân Tụ phát hiện sơn trang
này rộng rãi mà đại khí, khắp nơi bày trí lịch sự tao nhã, các loài hoa cỏ
được sắp xếp hoàn hảo, có thể nói là ngoại y linh sơn, nội uẩn linh khí *.
*bày trí cảnh sắc giống như bên ngoài, bên trong lại chứa linh khí
Đoạn Vân Tụ trong lòng tán thưởng “Nơi này rất đẹp”, tiếp tục phóng
nhãn nhìn lại, thấy một mảnh hoa lê trắng như tuyết thấp thoáng ở một bên
Sơn Trang, nhất thời cảm thấy được tinh thần sảng khoái.
Diệp Tú Thường thấy ánh mắt Đoạn Vân Tụ nhìn tới lê viên nhà mình,
trong lòng một cái ý niệm hiện lên trong đầu.
Bốn người tới chính sảnh, chủ nhân Sơn Trang Diệp Kính Thành đang
ngồi ở chỗ kia chờ hai người con mình trở về. Nhìn thấy nhi tử cùng nữ
nhi, hắn đứng lên tươi cười rạng rỡ.
Diệp Tú Thường đi qua vài bước, tới bên phụ thân, kêu một tiếng “Cha“.
Diệp Kính Thành trìu mến đánh giá nữ nhi vài lần, nói: “Ra ngoài một
chuyến gầy đi không ít. Ta đã phân phó Lý tẩu làm nhiều món ngon hảo
hảo bồi bổ cho con!”
“Không có, cha, người xem nữ nhi đây không phải hảo hảo đấy sao? Này
ra ngoài một chuyến, nhưng con lại ăn qua không ít món ngon đâu!” Lúc
này Diệp Tú Thường thân mật khoác cánh tay phụ thân, lời nói mang theo
làm nũng, làm lộ ra một bộ dáng nũng nịu của tiểu nữ nhi.