Trong nội tâm nàng đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ quái ---- Đoạn
Vân ăn mặc mộc mạc như vậy đã là cảnh đẹp ý vui, nếu là nữ tử, nên là
như thế nào xinh đẹp!
Hai người nhất thời đều không có mở miệng. Đoạn Vân Tụ mỉm cười
nhìn Diệp Tú Thường, giống như là một đứa bé tinh nghịch nhìn thấy bạn
chạy tới cùng chơi, chỉ chờ đối phương gia nhập. Diệp Tú Thường cũng
không muốn dời mắt, sợ vừa động liền đánh thức một hồi mộng đẹp.
Rốt cục, Đoạn Vân Tụ theo xích đu nhảy lên một cái, nhẹ nhàng dừng ở
trước mặt Diệp Tú Thường.
“Ngươi chơi không?” Mười phần khẩu khí của hài tử nghịch ngợm.
Diệp Tú Thường hơi kinh ngạc, kịp phản ứng, khẽ cười nói: “Ngươi bao
lớn?”
“Tiểu nhi năm nay vừa mới bảy tuổi...”
Diệp Tú Thường bị chọc cho quên mất ngại ngùng, cười đến cực kỳ sáng
lạn, chờ ngưng cười, mới nói: “Ta đến Hoa Minh tìm công tử, gặp công tử
đi vắng, đoán người khẳng định đến đây nơi này.”
“Người hiểu ta, chỉ có Tú Thường.” Tại đây trong không khí nhẹ nhàng,
Đoạn Vân Tụ vô thức thay đổi xưng hô khách khí.
“Đoạn công tử thích hoa lê như thế...” Diệp Tú Thường đã tới trong chốc
lát, vừa mới nhìn rõ “Hắn” đối hoa lê là ôn nhu như vậy, như vậy thương
tiếc, lại chỉ muốn như vậy nhìn “Hắn”, không muốn tiến lên quấy rầy.
“Ta càng yêu thích Tú Thường...” Đoạn Vân Tụ nghĩ muốn tiếp tục trêu
ghẹo một phen, chờ lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy được thập phần
không ổn, lập tức có điểm xấu hổ. Vừa rồi nàng thật sự vui vẻ, nhìn thấy
Diệp Tú Thường càng vui gấp bội, mới tự nhiên như vậy mà lấy lòng, đem