Đi đến một cây hoa lê, nàng đưa tay kéo lấy một cành ở dưới thấp, cúi
xuống ngửi lấy, cảm thụ được mùi hoa lê thơm ngát nhập vào phổi. Lại một
trận gió thổi tới, đám hoa lê này cũng rơi xuống một nửa.
Trong lòng nàng thầm thở dài, nghĩ đến mặc kệ hoa có đẹp đến mấy, vẫn
có thời khắc hoa tàn, lòng có chút sầu não.
Tiếp tục đi lên phía trước, nàng phát hiện một mảnh đất trống, trên mặt
đất trải một tầng hoa lê, nhìn qua gần như là một thảm hoa tuyết trắng. Trên
cây đại thụ cao lớn nở đầy hoa lê kia có treo một cái xích đu, tùy ở gió nhẹ
nhàng lay động.
Nàng đột nhiên nổi tính trẻ con lại ngồi lên, đu đưa qua lại. Nhớ tới mình
và sư tỷ muội ở trong núi cũng chơi đùa vui vẻ như vậy, tâm tình của nàng
dần dần tốt trở lại.
Lại một trận gió xuân thổi qua, cuốn đóa hoa trắng xinh đẹp bay lả tả rơi
xuống, giống như một trận mưa hoa lê. Nàng nhắm mắt lại, ngửi hương hoa
lê tràn đầy trong không khí, tại tràng mưa hoa này làm nàng không khỏi say
mê.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được có người tới gần, giương mắt nhìn
lên, nhìn thấy Diệp Tú Thường.
Đoạn Vân Tụ vẫn đang đu đưa trên xích đu, không có ý muốn rời khỏi.
Trong lòng nàng lại càng thêm vui mừng, không nhịn được khóe miệng
cong cong, đuôi mày khóe mắt ý cười ôn nhu, ở trong mưa hoa lại càng
xinh đẹp kinh diễm.
Diệp Tú Thường đứng ở ngoài hai trượng, bình tĩnh nhìn nàng, lại có
điểm thất thần ---- Đoạn Vân Tụ thay đổi một thân bạch y, khoác bên ngoài
một tầng sa mỏng, dưới mưa hoa bay lả tả dung nhan như họa, cảnh này,
người này, quá mức tốt đẹp...