HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 50

Tụ ly khai chính sảnh, đi ra cửa thì lại quay đầu hướng phụ thân cười cười.

Diệp Kính Thành thấy nữ nhi nhiệt tâm như thế, trong lòng kinh ngạc.

Diệp Tú Thường mang theo Đoạn Vân Tụ đi tới một sân viện rộng rãi.

Trong sân viện là một tòa tiểu lâu hai tầng, trên có khắc “Hoa minh”* ba
chữ**.

*biển hoa

**này tiếng hoa thấy có hai chữ “

花瞑” sao để tam tự mình không hiểu

nổi ==”

Đoạn Vân Tụ thấy bức hoành, thầm nghĩ hay lắm, đi vào trong phòng,

thấy trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, đồ dùng trong phòng đều tỏa
mùi thơm của gỗ lim, trên tường có treo tranh 'sơn thủy hoa điểu đồ' do
danh nhân nhã sĩ sở tác.

Hai người ở lầu một nhìn một chút, lại lên lầu hai, mắt đầu tiên nhìn thấy

chính là giường lớn được chạm trỗ hoa văn, trên giường treo màn che đơn
giản và chăn gối làm từ tàm ti* được xếp gọn gàn.

*tơ tằm

Đoạn Vân Tụ mở miệng nói: “Diệp cô nương khoản đãi như thế, tại hạ

không dám nhận.”

Diệp Tú Thường cười đáp: “Cũng không phải, để Đoạn công tử ngươi ở

nơi này, đương nhiên bởi vì người là khách quý, nhưng còn có một nguyên
nhân khác...” Sau đó dừng lại nói, nhìn về phía cửa sổ.

Đoạn Vân Tụ chưa hiểu ý, thấy ánh mắt Diệp Tú Thường dừng ở trên

cửa sổ, lập tức nghĩ đến cái gì, liền đi qua mở cửa sổ ra. Ánh vào mi mắt
nàng, là một mảnh giống như tuyết một rừng hoa lê. Nàng âm thầm kinh hỉ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.