Diệp Tú Thường không một chút ngạc nhiên, cười nói hảo.
Đoạn Vân Tụ xem hai người tự nhiên như thế, đột nhiên nghĩ đến, nếu ai
có thể thú được Diệp Tú Thường làm thê tử, chính là người có phúc lớn,
mà có phúc, cũng chỉ có loại thiếu niên tuấn kiệt như Ngụy Thiếu Khiêm
này mới có thể có được.
Nàng nhìn Ngụy Thiếu Khiêm, lại nhìn một chút Diệp Tú Thường, cho
là mình nghĩ không sai ---- bọn họ thật là trai tài gái sắc, bích nhân một đôi!
Nàng lại gắp một khối định thắng cao đưa đến bên miệng cắn một cái,
cảm thấy được bánh này như thế nào không có ngọt quá, là hương vị vốn
rất nhạt? Nhưng mà không phải là khẩu vị của mình thích nhạt đấy sao?
Ngay lúc này, nàng thấy một đôi đũa gắp một khối thịt gà bỏ vào trong
bát của mình, giương mắt nhìn lên, thấy là Sở Dao đang cười hì hì nhìn
nàng nói, “Ta mượn hoa hiến Phật!” Ngừng một chút, lại có chút ngượng
ngùng bổ sung nói: “Cảm ơn Đoạn đại ca, ngày đó là ta...oan cho người
tốt...”
Diệp Tú Thường thấy hành động Sở Dao như vậy, trong lòng xiết một
cái khó chịu, nghe Sở Dao giải thích, khó chịu này liền ít đi một chút,
nhưng không có hoàn toàn biến mất.
Diệp Viễn Khâm lại trêu ghẹo nói: “Muội - một khối thịt gà, liền cảm ơn
người ta?”
Sở Dao trừng mắt hướng biểu ca, “Vậy huynh muốn ta làm như thế
nào?”
“Muội nên hỏi người khác - Đoạn công tử ha?”
Đoạn Vân Tụ thấy mình bị nói tới, đành phải cười cười nói: “Chỉ là
chuyện nhỏ, Sở cô nương đừng để ý.”