HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 639

Đoạn Vân Tụ chỉ cảm thấy tim mình bị cắt thật đau. Nàng bày ra một cái

tươi cười, “Nếu ta cùng Kim Xu cùng một chỗ, ngươi sẽ chúc phúc ta sao?”

Ngoại trừ đau, vẫn là đau, Diệp Tú Thường mấp máy môi, nói: “Ta chúc

ngươi hạnh phúc...”

Đoạn Vân Tụ hít một hơi thật sâu, nói: “Ta chúc ngươi hạnh phúc.”

Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ, đột nhiên tiếp cận, hôn lên môi

nàng.

Nhìn không thấy người đi đường, nhìn không thấy dòng sông nhỏ, nhìn

không thấy tuyết bay, thậm chí nhìn không thấy người trước mắt, chỉ có
tâm này vỡ nát lại vẫn tiếp tục yêu thương, chỉ có vết thương chồng chất
nhưng lại không cách nào tiêu trừ giảm bớt tình kia, từ tương ngộ mà bắt
đầu, chẳng biết lúc nào mới có thể kết thúc.

Đoạn Vân Tụ đưa tay, dần dần ôm chặt nữ tử trong lòng, dùng hết toàn

bộ khí lực, dụng hết tình cảm cuộc đời này, xem nhẹ thời gian cùng không
gian, chỉ có cuộc đời này yêu say đắm.

Truy đuổi, trăn trở, thâm nhập, dây dưa, không cần kỹ năng gì, ứng với

rung động từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng vang vọng lên.

Rốt cục buông ra môi lưỡi của nhau, hít vào không khí lành lạnh, lại

chạm trán vào nhau, mặc cho thiên ngôn vạn ngữ hóa thành vô hình, để tâm
hồn hòa vào nhau, thử sinh vĩnh ký.

Hồi lâu sau, Diệp Tú Thường động động, Đoạn Vân Tụ buông tay.

“Chỉ đưa đến nơi đây, ta, đi trở về...”

Diệp Tú Thường không dám giương mắt nhìn nữ tử gần trong gang tấc,

sợ chính mình nhìn nhiều hơn nữa liền không thể rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.